• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Anh vội chạy lại đỡ cô lên...một cảm giác nóng rát truyền đến tay khi chạm vào người cô. 

Nghe có người gọi tên mình, Kiều An gắng hết sức nhưng vẫn không thể mở mắt ra, giọng nói cũng hổn hển không lên hơi. 

"Tôi... mệt..." 

Sự sợ hãi khiến Phương Minh Trung hoảng loạn, Vơ vội cải áo khoác cho Kiều An rồi anh vội vã đưa cô tới bệnh viện.. 

Trong bệnh viện một màu trắng toát lạnh lẽo. Những ngày cuối cùng trong năm ngay cả người bệnh cũng thưa thớt. 

Nhìn cô gái mệt mỏi không chút sức lực nằm trên giường bệnh, tay đang cắm kim truyền nước Phương Minh Trung không ngừng đau khổ, tự trách bản thân vì chính anh là thủ phạm hại cô ra thế này. 

Nếu không phải tại anh nóng giận đi xả nước lạnh vào cô thì cô sẽ không bị cảm lạnh. Nếu không phải tại anh chủ quan để cô ở lại một mình trong nhà thì cô sẽ không lên cơn sốt cao như vậy. Càng nghĩ cảm giác ân hận càng chiếm chọn tâm trí Phương Minh Trung. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng khi anh nhớ lại lời của bác sĩ: " Nếu chỉ chậm một chút nữa, có thể cơn sốt cao sẽ ngây nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy." 

Phương Minh Trung đợi chờ trong ân hận, trong dằn vặt, tự trách mãi tận 5 giờ chiều Kiều An mới tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu. 

Nhìn gương mặt anh tuấn bị bao phủ bởi đau khổ, buồn rầu, Kiều An khẽ nở ra một nụ cười yếu ớt. 

" Sao mặt lại như đưa đám thế kia, người ta không biết còn tưởng tôi sắp chết rồi đấy." 

Phương Minh Trung: " Em doạ chết anh rồi đấy." 

Kiều An:"Ai bảo anh dám bắt nạt tôi." 

Đưa tay lên trán kiểm tra lại thân nhiệt của Kiều An một lần rồi Phương Minh Trung mới nhẹ giọng nói tiếp. 

" Lần sau anh không dám nữa, em không biết anh sợ đến thế nào đâu." 

Kiều An nhìn cái dáng vẻ này của Phương Minh Trung thật sự không quen mắt, cô không nhịn được mà trêu chọc anh. 

"Vậy là lần sau tôi có thể uống rượu thoải mái rồi." 

Cảm giác thích thú chưa được mấy giấy bên tai cô đã vang lên thứ âm thanh đe doạ. 

" Lần sau em uống say, anh mang em về cho ông nội xử lí." 

Nghe được câu này, nụ cười trên môi Kiều An nhanh chóng lụi tàn. 

Ý chính là chắc cô về lời giao hẹn với ông cụ. Nếu cô còn uống say ông sẽ mang cô về công ty nhà họ Phương làm việc. 

Cảm ơn Phương Minh Trung nhắc nhở rồi lại Khuyến mại cho Phương Minh Trung một cái bĩu môi, Kiều An tỏ vẻ chán ghét kéo chăn trùm kín tận đầu. 

Phương Minh Trung nhìn hành động này chỉ biết lắc đầu cười châm chọc. 

" ở tuổi của em, người ta lên làm phụ huynh rồi đấy." 

" Sao em vẫn giống con nít thể nhỉ." 

Nhanh như cắt tấm chăn bị hất tung ra, khoé môi Kiều An cong cong nụ cười tinh nghịch. 

"Tôi là con nít á." 

"Thế anh chơi với con nít thì anh làm người lớn được sao?" 

Nhìn hai hàng lông mày của Phương Minh Trung nhíu lại, Kiều An vẫn chưa chịu thua. 

" Hay từ nay tôi gọi anh bằng chứ cho anh làm người lớn được không?" 

Ý tứ rõ ràng như vậy sao Phương Minh Trung có thể không nghe ra là cô hết chê anh trẻ ranh rồi lại nói anh là ông già cơ chứ 

Sau vài giây á khẩu, Phương Minh Trung lại cúi người ghé sát tai Kiều An nói nhỏ. 

" Nếu em làm vợ anh thì em gọi là chủ cũng được cũng được." 

" Người chú này nguyện lấy thân báo đáp ân tình của em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK