• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tối qua cô quyết tâm đuổi anh đi bao nhiêu thì lúc này cảm giác xót xa lại dằn vặt cô bấy nhiêu. Nhìn ánh mắt long lanh của Kiều An Phương Minh Trung đành khó nhọc nở một nụ cười trấn an cô.

 

" Không phải tôi vẫn sống đây sao."

 

" Vào nhà đi."

 

Kiều An vừa nói vừa cất bước đi trước.

 

Đưa cho Phương Minh Trung một cốc nước ấm, cô nhìn anh một lượt thật kỹ, giọng nói chứa đựng sự lo lắng.

 

" Anh bị gì vậy. Cái tính ngang ngược mọi ngày đâu rồi, sao lại để bản thân ngoài trời cả đêm như vậy chứ."

 

Nghe được lời này Phương Minh Trung lại thấy trong lòng trở lên ấm áp lạ thường, có lẽ miệng thì nói ghét nhưng sâu thẳm trong tim, cô vẫn rất quan tâm tới anh.

 

" Tôi muốn ăn mì, chúng ta cùng ăn sáng được không."

 

Kiều An: " Lần nào anh đến cũng đòi ăn"

 

Phương Minh Trung: "...."

 

Nhìn Phương Minh Trung ăn mì, Kiều An không nhịn được cười mà lên tiếng.

 

" Ma đói nhập vào anh à, ăn từ từ thôi."

 

Phương Minh Trung: " Tôi đợi em từ tối qua đâu có được ăn."

 

" Mà tối qua em lại đi ăn cùng tên họ Cao đó à"

 

Kiều An bĩu môi nhìn người đàn ông trước mặt.

 

" Tôi đâu có diễm phúc ngày nào cũng được ăn tối cùng sếp đâu."

 

Phương Minh Trung ngước mắt nhìn lên khuôn mặt đang tràn đầy ý cười.

 

" Vậy đi đâu?"

 

Kiều An: " Về nhà anh ăn cơm"

 

Một câu này của Kiều An làm Phương Minh Trung xuýt chết sặc. Sợi mì trong miệng anh thiếu chút thôi là văng ra bên ngoài. Hôm qua anh mòn mỏi đợi chờ cô vậy mà cô thì lại... Nhưng thôi, dẫu sao cô không đi cùng người đàn ông khác đã là may mắn cho anh lắm rồi.

 

Thu dọn bát đũa xong Phương Minh Trung lại trưng lên bộ mặt tinh quái ngồi đối diện Kiều An.

 

" Tôi đi ngủ được chưa?"

 

Thấy Kiều An nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, Phương Minh Trung lại tiếp tục than vãn.

 

" Cho tôi ở nhờ mấy hôm đi, công việc đang rất nhiều, nếu ở đó để ông bà thấy họ sẽ đau lòng lắm đấy."

 

" Tôi nấu ăn sáng giúp em"

 

Phương Minh Trung còn đang suy nghĩ, không biết nói thêm gì nữa cho có sức thuyết phục thì Kiều An lên tiếng.

 

" Anh thu xếp công việc cho tốt, chỉ được ở lại một tuần thôi."

 

Phương Minh Trung mất vài giây mới ý thức được điều mình vừa nghe là sự thật, anh không nhịn được mà thả lỏng cho cơ miệng tự do bay nhảy trên khuôn mặt anh tuấn có phần mệt mỏi kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK