• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, trời vẫn còn mờ mờ tối, tiếng chuông đồng hồ kêu dồn dập.

Bàn tay trắng ngần lười biếng thò ra khỏi tấm chăn ấm áp ấn ấn vào chiếc đồng hồ vẫn đang miệt mài làm nhiệm vụ.

Không gian trở nên yên tĩnh, Kiều An muốn nhắm mắt lại ngủ nướng thêm một lúc cho đã mắt. Tối qua cô đã miệt mài cày mấy trận game đến muộn, giờ này lại bắt cô ra khỏi chăn thì thật là làm khó cho cô.

Còn chưa kịp vào giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên ầm ĩ.

Lần này Kiều An trở lên khó chịu đưa tay với chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

"aaaaaaaa..."

Nhìn màn hình hiện lên ba chữ Phương Minh Trung càng làm Kiều An bực dọc hét lên một tiếng.


Vừa bắt máy đã tỏ giọng khó chịu.

" Sao lại gọi tôi giờ này."

Phía bên kia như không hề để ý đến thái độ của Kiều An. Giọng người đàn ông như có như không chậm chạp trả lời.

" Tôi gọi nhầm."

Một câu này của Phương Minh Trung làm Kiều An tỉnh ngủ hẳn. Cô hét lên một câu nồng nặc mùi thuốc súng.

" Anh có tin tôi giết chết anh không?"

Thật ra Phương Minh Trung muốn hẹn cô cùng về căn biệt thự vùng ngoại ô vì mới sớm bà nội đã gọi điện tới trách anh đã quên hai cái thân già, không ngó ngàng gì tới ông bà nữa...

Vừa hay hôm nay anh rảnh rỗi, cô cũng nghỉ cuối tuần. Ah muốn đi cùng cô trở về thăm ông bà vậy mà khi nghe giọng cô truyền đến anh lại trở lên căng thẳng, nhất thời không biết nói sao đành chầm chậm nhả ra một hơi khiến cô nổi cáu.

Nghe tiếng hét chói tai, Phương Minh Trung giật mình vội tắt máy.

Lần đầu tiên anh biết không chỉ lúc say mà ngay cả khi bình thường thanh âm của cô cũng đáng nể như vậy.

Cũng là lần đầu tiên anh biết mình đang sợ một cô gái thấp bé hơn mình cả một cái đầu. Lại còn là người vợ cũ luôn sống khép nép, nhìn sắc mặt của anh mà hành xử nữa chứ.

Trải qua bao nhiêu cuộc đàm phán, đối thủ có cao tay hay lí lẽ thế nào anh cũng luôn là người chiến thắng. Vậy mà bây giờ lại nghe giọng đe doạ của một cô gái mà giật mình tắt máy vội.

Chuyện này mà truyền ra ngoài không phải sẽ biến anh thành nghệ sỹ hài nổi tiếng khắp thành phố này hay sao.

Bị ngắt máy bất ngờ, Kiều An càng lộ rõ vẻ bực bội, cô vùng dậy khỏi chăn cùng câu mắng người.

" Đồ đáng ghét."

Có vẻ ông trời cũng không muốn cho cô cơ hội được nhàn dỗi. Khi cô vẫn đang thưởng thức bát súp thơm phức, điện thoại lại lần nữa đổ chuông.

Còn tưởng là Phương Minh Trung hối lỗi gọi lại nên Kiều An cũng chẳng thèm nhìn chỉ gạt tay lên màn hình một cái rồi hằn học nói.

" Anh lại lên cơn điên gì nữa."

" Anh nào mà sáng ra đã dám chọc tức cậu vậy?"

Nghe tiếng cười khanh khách cùng giọng nói quen thuộc Kiều An mới hạ giọng.

" Cơn gió nào đánh thức được cậu dậy giờ này thế?"

Nghe được vậy, đầu dây bên kia liền than thở.

" Gió mùa đông đấy, mình đang sắp chết rét rồi, mau đến cứu mình đi"

Kiều An: " Cao tiểu thư có gì cần sai bảo ạ."

Chỉ đợi có vậy Thanh Tâm đáp luôn một tràng.

" Cậu đi mua đồ cùng mình đi, mình hết đồ mặc rồi, ngày mai mình phải đi quay ngoại cảnh đó."

Kiều An: " Cao tiểu thư, đồ trong tủ của cô đủ để mở một cửa hàng thời trang lớn rồi đấy. Như vậy vẫn còn là thiếu đồ để mặc sao?"

Thanh Tâm: " Đi mà, hôm nay lạnh như vậy, mua đồ xong chúng ta sẽ đi càn quét ở hiệu kem được không?"

Kiều An thoáng hiện hình ảnh rét buốt căm căm mà được ăn vài que kem lạnh nữa thì thật giống như thiên đường. Người ta sợ ăn đồ lạnh vào trời lạnh còn cô lại khoái khẩu với món kem trong mùa đông. Cô thích cái cảm giác co ro, tận hưởng cái lạnh từ trong ruột đến ngoài da.

Nhắc tới món khoái khẩu, Kiều An nhanh chóng đồng ý cho Thanh Tâm tiêu sài thời gian của mình.

30 phút sau, 2 cô gái cùng có mặt tại trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố.

Đi được một vòng, trên tay Thanh Tâm đã đầy ắp túi lớn túi nhỏ, cô nàng đầy phấn khích gọi Kiều An.

" Này, cậu định cứ thế đi về à."

Kiều An: " Không thì sao chứ. Mình đâu phải nhân vật của công chúng như cậu đâu mà cần nhiều đồ."

Thanh Tâm: " Trời ơi, đâu cần phải là nhân vật gì đó chứ, quan trọng là chúng ta tự thưởng cho bản thân mình thôi."

" Qua đây đi, nhiều đồ hợp với cậu đấy."

Kiều An làm bộ dạng đáng thương trêu chọc Thanh Tâm.

" Cao tiểu thư à, chỗ này đồ đắt như vậy mình mua không nổi đâu."

" Mình chỉ hợp đồ vỉa hè thôi".


Kiều An vừa dứt lời, bên tai lại vang lên một giọng nói chanh chua.


" Tưởng đỉa bám chân hạc lâu ngày đã quên bản thân mình là đỉa."


" Thật mừng vì cô vẫn nhớ nguồn gốc của mình. Những thứ trong này đúng là không hợp với cô đâu."


Thì ra câu chuyện của hai cô gái nãy giờ đã lọt vào tai của Lâm Tuệ Mẫn. Dáng vẻ cô ta lúc này muốn vênh váo bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK