Nhìn cô ta lúc này muốn điên cuồng bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Đường đường là một thiên kim danh giá, sự nghiệp lại huy hoàng sáng chói như vậy mà giờ lại phải ẩn thân trông nhà vệ sinh, ai mà cam tâm cho được.
Suy nghĩ mãi, không biết não cô ta đã nảy số ra cái gì chỉ thấy cô ta hít vào một hơi thật sâu điều chỉnh tâm trạng.
Lâm Tuệ Mẫn bắt đầu dặm lại phấn má, tô thêm chút son môi, chỉnh trang lại váy áo. Sau khi ngắm mình trong gương thấy đã ổn cô ta liền bước ra ngoài.
Nhà vệ sinh là nơi có đông người ra vào, cô ta không thể ẩn thân ở đây cả buổi được. Mà đã không thể trốn tránh thì tốt nhất là nên đối mặt.
Đứng quan sát một lúc, Lâm Tuệ Mẫn đã chứng kiến toàn bộ phân cảnh từ khi Phương Minh Trung tới chỗ Kiều An cho đến giờ.
Đây đúng là thời điểm thích hợp để cô ta xuất hiện trước mọi người. Vừa hay ánh nhìn của hai người phụ nữ quét qua nhau một cái.
Nhận thấy Lâm Tuệ Mẫn đang đến gần, Kiều An ghé người nói nhỏ một câu với Phương Minh Trung.
" Nữ thần của anh đến rồi kìa."
Theo cái hất cằm của Kiều An, Phương Minh Trung cũng nhận ra người Kiều An muốn nói đến là ai.
Thấy Phương Minh Trung không phản ứng gì, Kiều An lại nói tiếp.
" Tránh xa tôi ra, tôi không muốn bị cô ta xé xác ra đâu."
" Tôi vẫn còn yêu đời lắm."
Nói xong Kiều An lùi lại mấy bước đứng sát cạnh Cao Anh như muốn tuyên bố rõ danh giới với Phương Minh Trung.
Phương Minh Trung bị hành động này của Kiều An làm cho nhíu mày một cái, không hiểu con cáo nhỏ này muốn làm gì nữa. Tính đẩy anh cho Lâm Tuệ Mẫn sao hay muốn tuyên bố rằng đang xem trọng tên Cao Anh kia.
" Chào mọi người."
Một giọng nói ngọt như mật đường vang lên, ngoại trừ Hoàng Bách và Phương Minh Trung vẫn đang đứng nhìn Lâm Tuệ Mẫn đánh giá thì đa số đều niềm nở đáp lại.
" Lâm tiểu thư."
" Chào cô Lâm"
" Tuệ Mẫn đến đây."
"...."
Như lời nói muốn làm bạn của Lâm Tuệ Mẫn, cô ta không quấn lấy Phương Minh Trung mà chỉ chào hỏi xã giao với Phương Minh Trung và Hoàng Bách rồi đi thẳng đến vị trí giữa phương Minh Trung và Kiều An thì dừng lại.
" Tổng giám đốc Cao, chào anh. Lâu rồi không gặp."
Trước đây Cao Anh và Lâm Tuệ Mẫn cũng từng gặp gỡ trong vài dự án thời trang với vai trò là nhà thiết kế và người mẫu trình diễn nên cũng có thể nói là có chút quen biết.
Nhận cái bắt tay chào hỏi của Cao Anh xong, Lâm Tuệ Mẫn lại bày ra vẻ mặt ngạc nhiên như thể cô ta chưa từng nhìn thấy Kiều An lúc đi vào hội trường.
" Kiều An, cô cũng ở đây sao."
Ý trong lời nói của Lâm Tuệ Mẫn chính là coi thường thân phận của Kiều An. Bữa tiệc này là dành cho những người làm ăn giàu có, Cô chỉ là đứa trẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu người khác mà lớn lên, nơi này không có chỗ cho cô góp mặt.
Nghe đến câu này của Lâm Tuệ Mẫn, Cao Anh nổi lên một tia nhìn lạnh nhạt về Lâm Tuệ Mẫn chậm dãi nói từng chữ.
" Kiều An là giám đốc bộ phận thiết kế của chúng tôi."
" Cũng là bạn của tôi, hôm nay chúng tôi cùng nhau đến."
Cái vẻ cười cười che chở cho Kiều An của Cao Anh đúng là làm cho Phương Minh Trung thấy ngứa mắt. Còn Lâm Tuệ Mẫn lại càng kinh ngạc.
Lâm Tuệ Mẫn vẫn nghĩ Kiều An chỉ dựa hơi nhà họ Phương mà sống, chưa từng nghĩ Kiều An có tài hoa gì mà giờ đây lại nghe giới thiệu cô là giám đốc bộ phận thiết kế của một công ty lớn.
Vị trí đó là mơ ước của bao người trong giới thời trang, Lâm Tuệ Mẫn hận chính mình đã xem nhẹ đối thủ rồi. Tự trách bản thân, tại sao không điều tra về thông tin của Kiều An từ trước chứ.
Mọi người vẫn đánh giá cô ta là thông minh mà giờ phút này cô ta lại thấy sự ngu ngốc của bản thân là vô tận.
Nhanh chóng che đi cảm xúc kinh ngạc trong nội tâm, Lâm Tuệ Mẫn lại tươi cười nói tiếp.
" Thật vậy sao, quen biết bao lâu, đúng là cô làm tôi bất ngờ đấy."
Kiều An hiểu rõ ý mỉa mai của Lâm Tuệ Mẫn nhưng vẫn tươi cười đáp lại.
" Còn nhiều bất ngờ cho cô lắm".
" Cứ từ từ cảm nhận từng chút một đi."
Không chịu kém thế Lâm Tuệ Mẫn lại tiếp lời.
" Xem ra quan hệ của cô và sếp Cao đây rất thân thiết nhỉ."
Kiều An: " Tôi rất xem trọng mối quan hệ này."
Vừa nói Kiều An vừa ngước nhìn Cao Anh như muốn nhờ anh giúp đỡ.
Cao Anh đưa cánh tay kéo Kiều An lại gần nhìn cô cười gật đầu một cách tự nhiên, như để khẳng định lời Kiều An nói.
Lâm Tuệ Mẫn như mở cờ trong bụng, cô ta nhanh chóng mở miệng.
" Chúc mừng, chúc mừng 2 người."
Vừa đến cô ta đã cố ý chọn vị trí đứng giữa, mục đích chính là nói để cho cả Phương Minh Trung cùng nghe.
Giờ có tình huống này, cô ta sao có thể không vui cho được.