• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt đoạn đường dài Phương Minh Trung vẫn chăm chú lái xe không nói một lời, thi thoảng ánh mắt lại rơi vào chiếc ghế bên cạnh, nơi có người đang gật gù không mấy tỉnh táo.

 

Tối nay nhóm người trong phòng thiết kế của Kiều An cùng nhau ăn tất niên tạm biệt năm cũ. Biết tửu lượng của mình không tốt nên Kiều An đã cố ý tránh né hơi cồn nhưng đâu phải cô tránh né là sẽ không va vào. Mấy đồng nghiệp kia đâu có chịu tha cho cô dễ dàng như vậy nhất là khi các mẫu thiết kế của cô cho An Việt vừa được xuất chuyền thành công.

 

Ai cũng lời hay ý đẹp chúc mừng khiến Kiều An khó lòng chối bỏ để giờ đây cái thứ nước cay nồng đang thi nhau quậy phá trong dạ dày của cô.

 

Về tới nhà, Kiều An nhanh như một cơn gió, bay ngay vào nhà vệ sinh, Phương Minh Trung nhìn theo bóng lưng ấy mà không thể giấu đi vẻ bực tức đang ngự trị trên khuôn mặt lạnh lùng.

 

Qua vài phút Kiều An mới đi ra với bước chân lảo đảo rồi ngồi phịch xuống sofa.

 

" Em không biết uống còn uống làm gì?"

 

Vừa nói anh vừa đưa cho Kiều An một cốc nước ấm.

 

Nhấp một ngụm nước xua tan đi cảm giác nóng rát nơi cổ họng rồi Kiều An mới chầm chậm nhìn lên người trước mặt.

 

" Anh trách tôi sao?"

 

" Không phải anh cũng say xỉn suốt ngày đấy thôi... bày đặt..."

 

Phương Minh Trung nhìn cái bộ dạng bất cần này của cô mà cảm thấy bất lực. Anh chỉ có ý muốn nhắc cô uống ít rượu một chút thôi mà, sao qua tai cô lại thành anh muốn trách cô vậy.

 

Còn chưa kịp lên tiếng giải thích, Phương Minh Trung lại nghe bên tai một giọng nói khàn khàn, nồng nặc hơi men.

 

" Tôi muốn ăn cơm"

 

Sau cái thở dài, Phương Minh Trung lại cúi người nhẹ nhàng đỡ cô tới bàn ăn.

 

Trong khi anh chạy tới chạy lui trong bếp thì cô lại ngồi ăn ngon lành rồi chỉ tay 5 ngón. Hết sai anh lấy nước, hâm lại thức ăn lại đến thu dọn chén đĩa.

 

Thoả mãn cái bao tử rồi cô lại nhàn nhạt buông ra một câu.

 

" Đồ ăn dở tệ."

 

Đúng là chọc Phương Minh Trung tức nổ phổi mà. Anh tự tin tay nghề nấu ăn của mình, cũng chính cô đã từng công nhận anh nấu ăn rất ngon. Vậy mà hôm nay...

 

Dám chê anh nấu ăn dở tệ ư. Dở tệ mà cô ngồi ăn một cách ngon lành, còn chẳng thèm để tâm đến một người vác cái bụng đói chạy qua chạy lại phục vụ cô.

 

Đang miên man giận hờn Phương Minh Trung chợt giật mình bởi tiếng bước chân vội vã.

 

Trong dạ dày của Kiều An, cái thứ nước cay nồng cô nuốt vào khi tối cùng lượng thức ăn vừa xuống đang ra sức tàn phá nhau.

 

Trận chiến bên trong dạ dày vô cùng dữ dội khiến Kiều An không chịu nổi mà đưa tay bưng miệng chạy đi.

 

Chỉ trách bước chân cô lảo đảo, còn chưa chạy được tới nhà vệ sinh thì lượng thức ăn vừa xuống đã bị thứ nước cay nồng kia đánh bay khỏi dạ dạy.

 

Hai hàng lồng mày của Phương Minh Trung chở lên co giật liên tục sau cái giật mình kia, trong mắt anh cũng hằn lên một tia cáu giận, miệng anh gằn lên 3 chữ.

 

" Trần Kiều An."

 

Sau khi ói ra xong, Kiều An vừa cảm nhận được sự nhẹ nhõm của dạ dày chưa bao lâu đã thấy một lực mạnh đẩy cô vào nhà tắm.

 

Cảm giác lạnh buốt khiến Kiều An bừng tỉnh, cô nhìn rõ mồn một người đàn ông trước mắt đang hung hăng cầm vòi hoa sen xả thẳng vào mặt mình, miệng anh ta còn không quên dạy bảo cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK