Bà Phương nhìn Kiều An đầy trìu mến:
" Con bé ngốc này, sao lại đi lâu như vậy chứ, không phải nói chỉ đi một năm thôi sao?"
" Từng ấy năm cũng không thèm trở về thăm chúng ta 1 lần."
kiều An: " Con xin lỗi ạ, công việc có chút thay đổi nên kéo dài thời gian hơn chút."
" Về là tốt rồi, từ giờ không cho phép con đi xa như vậy nữa".
Giọng ông Phương đầy trầm ấm mà kiên định.
3 năm nay hai người họ đều rất lo lắng cho cô, họ lo lắng tổn thương hôn nhân sẽ làm cô ngục ngã, lo lắng cô nơi xứ người 1 mình sẽ chịu ấm ức. Suốt 3 năm, không lúc nào họ ngừng trông mong cô. So với việc Phương Minh Trung đi du học 5 năm thì 3 năm của Kiều An họ lại thấy dài hơn rất nhiều...
Mặc dù là lời nói yêu thương hay là câu trách mắng thì Kiều An vẫn cảm nhận được tình yêu thương của ông bà Phương. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Biết Kiều An giờ đã có công việc, còn có thể thăng chức, mua nhà. Ông bà Phương rất phấn khởi, đúng là con mắt của họ đã không nhìn nhầm người. Ông cụ thầm trách thằng cháu trai không biết khi nào mới nhận ra viên kim cương trước mặt.
Nói chuyện một lúc thấy trời đã tắt nắng, Kiều An xin phép ra về nhưng ông bà cụ lại nhiệt tình giữ cô ở lại ăn cơm.
Kiều An suy nghĩ một lúc thấy Thanh Tâm đi quay về muộn, cơm tối nhất định cô phải ăn 1 mình, hơn nữa nhìn ánh mắt trông đợi của 2 người già cô không lỡ từ chối. Cuối cùng vẫn là quyết định ở lại ăn cơm cùng ông bà Phương.
Khi mọi người chuẩn bị ra bàn ăn thì có tiếng động cơ xe dừng lại. Cảnh cửa mở ra cả ba người cùng ngạc nhiên nhìn về Phương Minh Trung.
Theo hiểu biết của Kiều An, ngày cuối tuần Phương Minh Trung sẽ đến ăn cơm cùng ông bà cụ vì vậy cô đã cố ý đi xem nhà trước đợi buổi chiều mới đến để tránh gặp anh ta, vậy mà...
" Sao cô lại ở đây?". Giọng Phương Minh Trung đầy đắc ý. Trong lòng đang mừng thầm " cuối cùng cũng có cơ hội trả đũa lại cô chuyện hôm trước."
" Sao gì chứ? Đây là nhà con bé, nó không ở đây thì ở đâu?"_ Kiều An còn chưa kịp phản ứng lại thì bà cụ đã lên tiếng trước.
" Con tới đây làm gì?". Giọng ông cụ đầy thờ ơ.
Phương Minh Trung vẻ mặt ngơ ngác, lúc này nhìn anh giống đứa trẻ đi lạc hơn là đang ở nhà mình, nửa ngày sau anh mới giơ tập tài liệu lên và nói: " Con mang cái này cho ông".
Chuyện là buổi trưa ăn xong anh đã vội ra về, quên mất tập tài liệu cần ông cụ kí tên. Cuối cùng chỉ đành quay lại để lấy chữ kí cho kịp cuộc họp sáng mai. Ai biết mới đi có mấy tiếng quay lại đã thành người dưng trong nhà.
Phương Minh Trung vẫn biết Kiều An được ông bà mình nuôi lớn nhưng anh không biết từ khi nào cô ta lại ngang nhiên cướp cả ông bà của mình.
Ông Phương: " Đến rồi thì cùng vào ăn cơm đi".
"Cùng ăn cơm ạ". Nghe thấy ông cụ nói, Kiều An giật mình hỏi lại.
" Tôi về nhà mình ăn cơm thì sao? Chỉ mình cô mới biết ăn cơm à?"
Bắt được cơ hội, Phương Minh Trung nhanh chóng phản đòn trả.
Kiều An: " Tối về tôi phải nhìn lại camera xem hôm nay bước chân nào ra đường."
Lúc quay đi cô còn không quên vênh mặt lên khiêu khích Phương Minh Trung một cái.
Ngồi vào bàn ăn Phương Minh Trung lại bắt đầu châm chọc:
" Ở trời tây lâu vậy, cô còn nhớ cách cầm đũa không? "
Kiều An: " Nghe nói anh đi du học nhiều năm, không phải khi về quên cách cầm đũa nên nghĩ ai cũng như mình chứ."
Phương Minh Trung vừa nhấp một ngụm canh xuýt chút nữa là phun hết ra ngoài. Đúng là anh tự ôm đá đập chân mình rồi.
Nhìn bộ dạng đó Kiều An lại cao hứng nói thêm
" Anh làm gì vậy, chê canh dì Hà nấu hả."
Phương Minh Trung: " Cô..."
Kiều An: " Cô cái gì, anh lo ăn cho tốt đi."
Nhìn nụ cười đắc trí của Kiều An, Phương Minh Trung tức đến tê răng. Nhưng cũng chính sự ngang ngược này của Kiều An lại làm cho anh thấy thú vị. So với cái vẻ khép nép, yếu đuối của cô thì anh thấy thích như thế này hơn.
Phía bên kia, 2 người lớn tuổi vẫn đang ngầm đánh giá 2 người trẻ. Lúc nãy họ vẫn còn lo lắng Kiều An sẽ bị Phương Minh Trung bắt nạt, muốn đợi khi ăn xong sẽ dạy bảo anh một trận nhưng giờ thấy thật không cần thiết.
Ăn cơm xong cũng đã muộn, ông cụ phân phó cho Phương Minh Trung đưa Kiều An về còn Kiều An lại một mực từ chối. Cô cảm thấy đi chung với chồng cũ không được thoải mái.
" Để tôi đưa cô về, ở đây cách xa trung tâm thành phố, muộn thế này rất khó gọi xe."
Kiều An cảm thấy tai mình đang có vấn đề gì chăng? Hai năm làm vợ anh, ngoại trừ ngày cuối tuần đưa cô cùng về ăn cơm với ông bà còn lại anh chưa bao giờ nguyện ý cùng đi chung với cô.
Cuối cùng để ông bà Phương an tâm, Kiều An đành lên xe về cùng Phương Minh Trung.