Trái với suy nghĩ của Phương Minh Trung, lần này Kiều An không vùng vẫy, cũng không la mắng anh câu nào.
Thấy người trong lòng vẫn đứng im bất động Phương Minh Trung lấy làm lạ. Không lẽ cô giận anh tới mức không còn muốn nói thêm điều gì. Trong lòng có chút lo lắng khiến vòng tay anh vô thức siết chặt lại.
" Buông ra được chưa?"
Bị siết chặt đến hô hấp có phần khó nhọc, Kiều An đành lên tiếng một cách lạnh lùng.
Sau khi cảm nhận được vòng tay kia có phần nới lỏng hơn một chút, cô lại nghe được hơi thở quen thuộc đang thì thầm bên tai.
" Chúng ta hẹn hò nhé!"
" Cho anh một cơ hội sửa sai đi"
"Lúc trước chính vì đốt cháy giai đoạn nên chúng ta mới lạc mất nhau."
"Cho anh một cơ hội, chúng ta sẽ giống như những cặp đôi khác để cùng tìm hiểu về đối phương."
"Em làm bạn gái anh nhé."
Nghe được những lời này tâm trí Kiều An đột nhiên rơi vào hỗn loạn.
Trong kí ức của cô, Phương Minh Trung trước đây luôn lạnh lùng, kiêu ngạo đặc biệt mỗi lời anh nói ra đều là những từ ngữ bất thiện. Còn Phương Minh Trung của hiện tại lại cho cô một cảm giác ôn hoà ấm áp.
Lí trí nói với cô không được lại gần người đàn ông đó, bi kịch cuộc đời cô chính là một tay anh ta tạo ra. Vết thương lòng năm nào tuy đã lành nhưng vết sẹo để lại khiến cô phải mang theo cả đời.
Ấy vậy mà khi nghe được những lời kia trái tim của cô lại không nhất quán cùng lí trí. Trong khi lí trí của cô một mực từ chối những lời thầm thì kia thì trái tim cô lại đang nhảy múa loạn nhịp, dường như nó đang muốn nổ pháo ăn mừng một cách vui vẻ.
Miên man trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt cô cũng trở lên vô hồn không có điểm đích.
Sự tĩnh lặng của màn đêm bao trùm cả căn phòng rộng lớn, trong không khí chỉ còn lại tiếng thở vang lên từng nhịp đều đều.
Cuối cùng chính là sự hồi hộp trong lòng thôi thúc Phương Minh Trung lên tiếng phá đi sự tĩnh lặng của màn đêm.
"Anh yêu em."
Nãy giờ Kiều An vẫn giữ nguyên một thái độ im lặng, hai tay cô siết chặt trên vai áo Phương Minh Trung, từng giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Những giọt nước mắt tủi thân mặn chát đang dần thấm ướt vai áo người đàn ông.
Cảm nhận được cơ thể người trong lòng đang run lên từng nhịp làm Phương Minh Trung dâng lên cảm giác xót xa. Anh chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình không ngờ lại khiến cô khóc đến thương tâm như vậy.
"Anh xin lỗi...Anh xin lỗi...Anh xin lỗi..."
Sự đau xót trong lòng khiến anh liên tục phát ra lời xin lỗi cho tới khi anh nghe được giọng nói run rẩy.
" Buông tôi ra."
Vừa nói cô vừa đẩy anh ra rồi lại tiếp tục bằng một giọng nói lạnh lùng.
"Tôi đã không còn là Kiều An của 3 năm trước."
"Tôi không muốn chung cha đàn ông với người khác."
" Nếu là người đàn ông của tôi thì nhất định phải thuộc về một mình tôi."
Phương Minh Trung nghe rõ ràng từng câu từng chữ, anh cảm nhận được trong giọng nói có phần ngắt quãng vì tiếng nấc kia chứa đựng sự kiên định mạnh mẽ thế nào. Anh cũng nhận rõ hàm ý của cô chính là không tin tưởng anh. Người đàn ông nở ra một nụ cười khổ, ánh mắt buồn rầu nhìn thẳng vào cô giải thích.
" Ngoài em ra anh chưa từng đi quá giới hạn với người phụ nữ nào."
"Anh xin lấy danh dự của bản thân để khẳng định tất cả những việc em thấy chỉ là truyền thông thổi phồng."
" Tin anh một lần được không?"
" Anh xin em, tin anh một lần được không?"
Lúc trước anh muốn lợi dụng những tin đồn đó để hành hạ Kiều An, không ngờ tới một ngày bản thân lại bị chính những tin đồn đó hành hạ. Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Vẫn không nhận được câu trả lời của Kiều An, Phương Minh Trung thở dài một hơi, nắm chặt bàn tay trắng nõn trước mặt, đau khổ nặn ra từng từ.
"Kiều An, nếu anh nói sai trời."
"Được rồi mà".
Như hiểu Phương Minh Trung muốn nói gì, Kiều An vội vàng cắt ngang lời anh nói. Thật ra cô chỉ muốn nói rõ quan điểm của mình cho anh nghe mà thôi.
Ánh mắt Phương Minh Trung sáng lên một tia hi vọng.
"Tin anh một lần này thôi. Nhất định anh sẽ chứng minh cho em thấy anh không lừa dối em."
Kiều An: " Được"
Một chữ " Được " này làm Phương Minh Trung ngỡ ngàng. Như không tin vào những gì vừa nghe được, người đàn ông ấp úng hỏi lại.
" Nói... nói vậy là em đồng ý rồi."
Kiều An không trả lời mà chỉ nhìn anh cười một cách dịu dàng.
"Em đồng ý làm bạn gái anh rồi."
Nhìn nụ cười kia Phương Minh Trung càng trở lên phấn khích hỏi lại lần nữa.
Sau khi nhận được cái gật đầu tâm trạng anh tràn đầy sức sống, tự lấy tay VỖ VỖ lên mặt mình mấy cái để xác định lại sự thật rồi lại chạy tới ôm cô xoay xoay mấy vòng.
Cười hả hê Phương Minh Trung lại lao như tên lửa xuống tầng 1 lớn tiếng gọi ông bà. Buông ra một câu " cháu có bạn gái rồi" lại nhanh chóng rời đi để lại ông bà Phương nhìn theo bóng lưng thằng cháu không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.