Phương Minh Trung muốn gọi Kiều An ra mở cửa. Anh muốn nhìn thấy cô một chút, muốn nói vài lời cùng cô nhưng cuộc gọi vừa vang lên một hồi chuông lại vội vàng bị dập tắt cùng với tiếng thở dài phiền muộn.
Nhớ lại những lời cô nói trong bữa tiệc, Chính là cô muốn đẩy anh chung đường cùng người khác, chính là cô đã không còn quan tâm đến anh nữa.
Hình ảnh cô và Cao Anh quấn quýt bên nhau như những thước phim ngắn hiện lên trong đầu, Phương Minh Trung lại ảo não xoa xoa huyệt thái dương, trên trán hằn lên những nếp nhăn căng thẳng.
Trong ánh trăng mờ mờ người đàn ông lặng lẽ ngắm nhìn ngôi nhà nhỏ, cuối cùng anh vẫn lựa chọn nhấn chân ga rời đi.
Lúc này vây kín trong lòng anh là thứ cảm giác mất mát, hụt hẫng và trống vắng như năm đó cô rời đi không từ biệt.
Những năm cô bỏ đi, vây quanh anh có vô số những bóng hồng xinh đẹp, chỉ là ở họ anh không tìm được cảm giác quen thuộc như anh đã được hưởng thụ mà thôi.
Dưới ánh đèn đường vàng vàng, chiếc xe nhanh chóng hoà nhịp vào đường phố, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, bất ổn như chính tâm tư anh lúc này.
Trong ngôi nhà nhỏ kia, vừa vào đến nơi Kiều An đã ném túi xách lên bàn rồi văng người trên sofa đầy mệt nhọc.
Đi giày cao gót mà dạo tới dạo lui trong cái hội trường lớn như vậy thật sự chân cô có chút tê mỏi.
Dựa lưng trên ghế sofa một lúc lâu, Kiều An với tay lấy chiếc điện thoại ra xem.
Cả buổi tiệc cô bận rộn đi làm quen người này, gặp gỡ người kia nên chiếc điện thoại vẫn nằm im trong túi đến tận bây giờ.
Vốn định chơi một hiệp game nghỉ ngơi rồi đi tắm nhưng màn hình vừa sáng lên lại đập vào mắt cô dòng tin nhắn.
" Nếu hôm nay cô uống say, tôi sẽ ném cô về cho ông nội xử lý."
Còn có một cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là của Phương Minh Trung gửi đến.
Nhìn dòng tin nhắn, khoé môi cong lên một nụ cười giễu cợt. Trong lòng Kiều An thầm oán trách.
" Đi cùng con Nai hờ kia rồi vẫn còn muốn đe doạ tôi sao."
Đương nhiên Kiều An hiểu ý câu nói của Phương Minh Trung. Hôm đó cô đã nói nếu còn uống say sẽ nghe theo ông nội sắp xếp chuyện cho cô về An Việt làm việc.
Về đó chính là giao mạng vào tay Phương Minh Trung, cô sao có thể tùy ý quên cho được.
Ngón tay gõ gõ lên điện thoại một lúc, Kiều An gửi đi một tin nhắn cho Phương Minh Trung
" Làm anh thất vọng rồi, hôm nay tôi lại không say."
Trên chiếc giường rộng lớn, Phương Minh Trung đang được phủ kín bởi chiếc chăn lông ấm áp. Nhưng dù có trùm chăn kín đầu thì ah vẫ cứ lăn lộn không thể say giấc.
Nhận được tin nhắn, Phương Minh Trung nhanh chóng phản hồi.
" Không say là tốt. Tôi sợ công ty tôi lại phải gánh thêm bát cơm cho người nữa thôi."
Kiều An: " Lo sợ làm gì. Anh có mời, tôi cũng không về đâu."
Phương Minh Trung: " Hi vọng thế."
Đọc xong tin nhắn, bất chợt Kiều An lại nhớ đến ánh mắt băng giá của Phương Minh Trung nhìn cô khi rời đi cùng Lâm Tuệ Mẫn.
Ném điện thoại sang một bên,Hàng mi dài rủ xuống cùng một nụ cười chua chát. Tưởng như đã không màng tới người đàn ông kia nữa rồi nhưng giờ phút nhìn anh cầm tay người con gái khác bước đi, trái tim cô vẫn như bị ai đó bóp chặt.
Làm vợ anh hai năm nhưng bên ngoài không một ai hay cái danh phận này của cô, khỏi phải nghĩ cũng biết anh chán ghét cô đến thế nào, thậm chí còn không công nhận sự tồn tại của cô.
Còn người con gái kia luôn được nâng niu như bông hoa nhỏ, sợ mưa to làm hoa nát, sợ nắng quá hoa chóng tàn.
Bao nhiêu tâm tư, tình cảm anh đặt hết vào cái tên Lâm Tuệ Mẫn, ngay cả trong cơn sốt cao mơ màng anh cũng gọi tên cô ta.
Một tiếng thở dài hắt ra, Kiều An lê đôi chân mệt mỏi vào phòng tắm.
Có lẽ giờ này chỉ có để dòng nước lạnh giá kia xả vào người mới giúp cô tỉnh táo lại.
Tiết trời mùa đông càng làm cho nước thêm buốt lạnh. Từng hạt nước rơi trên người cô như những cây kim nhọn cắm lên da thịt, đau đớn và xót xa.
Cảm giác tê buốt mỗi lúc một rõ ràng, Kiều An lắc lắc đầu tự nhủ bản thân đừng đi vào vết xe đổ tuổi niên thiếu. Những năm tháng đau khổ kia chỉ vừa mới qua đi mà thôi. Tuyệt đối không được có lỗi với bản thân thêm một lần nào nữa.
Cuốn trọn cơ thể đang run bần bật vì lạnh trong chiếc khăn tắm trắng muốt mềm mại, đôi chân thoăn thoát tiến về phía phòng ngủ.
Khi lướt qua bàn trà cánh tay trần còn không quên kéo theo cái điện thoại.
Giờ này chỉ có được nằm trên chiếc giường ấm áp kia, chơi vài trận game rồi đi ngủ mới chính là chân ái của cô.
Cái gì mà Phương Minh Trung với cả Lâm Tuệ Mẫn. Chuyện của bọn họ thì có liên quan gì đến cô.