" Phòng Víp số 5 trên lầu 3."
Hoàng Bách uống một ngụm rượu rồi nói tiếp:
" Cô ấy đến cùng 2 người đàn ông"
" Hình như đến bàn việc làm ăn, Phòng đó gọi đồ ăn cho 6 người"
Phương Minh Trung nghe được vậy trong lòng mới thả lỏng hơn một chút, xem ra Kiều An nói đang có việc là thật.
Ăn xong, Phương Minh Trung để Hoàng Bách đi trước còn mình ở lại đợi Kiều An.
21 giờ, một dáng người đàn ông cao lớn, gương mặt tuấn tú, sống lưng thẳng tắp, mang trên mình bộ tây trang chỉnh chu đứng lướt điện thoại trước cửa nhà hàng thu hút vô số ánh nhìn, những cô gái trẻ đi qua không kìm được mà đánh mắt về phía anh bàn tán. Nếu người đàn ông ấy không toả ra một mùi khí lạnh lùng khiến người đến gần phải run sợ thì có lẽ bọn họ đã chen nhau chạy đến bên anh cũng nên.
Người đàn ông liên tục nhìn vào đồng hồ đeo tay, vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo hiện lên vẻ lo lắng. Trong đầu anh thoáng hiện lên hình ảnh những năm trước. Mỗi lần anh có công việc về trễ chưa từng nói cho Kiều An một tiếng, có phải khi đó cô cũng lo lắng trong cô đơn như anh bây giờ. Đáy mắt Phương Minh Trung chứa đầy ảm đạm.
22 giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng Kiều An đâu, Phương Minh Trung rút điện thoại ấn gọi một dãy số. Đáp lại anh chỉ là những tiếng chuông dài. Tâm trạng vô cùng bực dọc, nếu không nghĩ vì công việc của Kiều An chắc anh đã lên túm cổ cô lôi về từ lâu rồi.
22h30, Phương Minh Trung thật sự mất kiên nhẫn, đôi chân dài vội vã tiến về phía cửa nhà hàng, cánh cửa vừa mở ra đã đập ngay vào mắt anh hình ảnh một cô gái liêu xiêu, đi không vững được một người đàn ông đỡ trong lòng.
Bước chân Phương Minh Trung có chút khựng lại, sắc mặt xám xịt, mắt cũng hiện rõ từng tia máu đỏ nhưng rất nhanh sau đó anh đi với tốc độ bay lao vào đẩy người đàn ông kia ra đỡ lấy cô gái.
Cao Anh bất ngờ bị đẩy một lực mạnh lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước. Khi lấy lại thăng bằng anh mới nhìn rõ người vừa đẩy mình. Cao Anh cất giọng chất vấn.
" Phương Minh Trung, cậu muốn làm gì?"
" Tôi muốn làm gì sao? phải là tôi hỏi anh muốn làm gì mới đúng chứ."
Đáp lại sự giận dữ của Phương Minh Trung, Cao Anh lại tỏ ra bình thản nói.
" Tôi đưa nhân viên của mình về, có gì không ổn sao?"
" Tốt nhất là đừng để tôi biết anh đang giở trò gì."
Nói rồi Phương Minh Trung xoay người nhanh chóng đưa Kiều An đi.
Cao Anh nhìn hai người rời đi chỉ đành lắc đầu ngán ngẩm, hôm nay anh có ý tốt đưa Kiều An đi theo cho cô học hỏi thêm. Không ngờ lại khiến Kiều An say bí tỉ thế này.
Cao Anh vốn định đưa Kiều An qua chỗ Thanh Tâm nghỉ tạm đêm nay thì lại bị Phương Minh Trung chặn đường.
Anh vẫn nhớ vẻ mặt đầy mệt mỏi của Kiều An khi đến phỏng vấn, không phải bọn họ đã li hôn rồi sao, chứng kiến chuyện vừa rồi thật khiến Cao Anh có chút bất ngờ.
Vừa lên xe Kiều An đã nằm bẹp dí trên ghế, đến hô hấp của cô cũng nhẹ như không.
Phương Minh Trung lái xe đi một đoạn chợt nhớ không biết đường về nhà cô đi thế nào. Anh vừa lái xe vừa vỗ vỗ lên mặt Kiều An.
" Nhà cô ở đâu?"
Kiều An: " anh nói cái gì?"
" Tôi hỏi nhà cô ở đâu?"
Kiều An: " Anh không biết thì sao tôi biết được."
Phương Minh Trung chửi thầm: Đúng là con ma men".
Phương Minh Trung dừng xe lại, vỗ mạnh vào vai Kiều An hi vọng cô tỉnh hơn một chút.
" Trần Kiều An, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về."
Kiều An: " Nhà tôi hả?"
" Phải, nhà cô đấy, không lẽ tôi tự hỏi nhà tôi."
Kiều An: " Nhà tôi ở trên cung trăng, anh lái tên lửa đưa tôi về hả"
Nói xong cô không quên nở một nụ cười mãn nguyện rồi nhắm tịt mắt vào ngủ tiếp.
Phương Minh Trung: "...."
Phương Minh Trung nhíu nhíu hai hàng lông mày thầm trách bản thân đang yên đang lành đi cắm mảnh sành vào mông để giờ không biết làm sao với cô cho vừa. Đúng là người phụ nữ đáng chết mà.
Cả cái thành phố rộng lớn phồn hoa thế này lại không biết phải đi đâu.
Anh muốn đưa cô về nhà mình nhưng anh thấy không ổn cho lắm. Có nghĩ cả nghìn lần vẫn thấy là không ổn.
Dẫu sao đó cũng là nơi bọn họ từng sống chung. Với tính khí của Kiều An bây giờ, anh chắc chắn khi cô tỉnh dậy ở đó sẽ muốn giết chết anh mà anh thì lại chưa muốn chết.
Lượn dạo cả vòng thành phố đắn đo mãi, cuối cùng Phương Minh Trung quyết định đưa Kiều An trở về căn biệt thự vùng ngoại ô. Ngày mai là cuối tuần cô không phải đi làm, có ở đấy cũng không lo đường xa. Hơn nữa nhìn bộ dạng cô thế này đưa cô về đấy có ông bà ở cùng anh cũng sẽ yên tâm hơn là ném cô vào khách sạn.