" Mưa lạnh này ra ngoài làm gì cho nhọc."
Phương Minh Trung: "..."
Ăn tối xong trong nhà lại vang lên một trận ầmĩ.
Phương Minh Trung muốn xem thời sự, Kiều An lại thích phim hài mà tivi chỉ có một cái.
Giành giật mãi cuối cùng là Kiều An không thắng được miệng lưỡi gian xảo của Phương Minh Trung, cô hậm hụi trừng mắt nhìn Phương Minh Trung rồi trở về phòng ngủ. Lần đầu tiên cô biết thế nào gọi là "nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình."
Sáng hôm sau Kiều An tỉnh dậy đã thấy Phương Minh Trung đang chuẩn bị đồ ăn sáng như lời hứa.
Thấy cô đi ra anh nở một nụ cười tuấn mĩ như thể không biết gì về sự tức giận tối qua của người trước mặt, giọng nói anh vẫn thản nhiên như lẽ thường
" Nhanh nhanh rồi ra ăn sáng đi"
Kiều An ngồi ăn một mạch chẳng buồn nhìn Phương Minh Trung lấy một cái
Ăn xong cô lại lầm lì đi thay đồ mặc cho Phương Minh Trung thu dọn bát đũa, thậm chí nếu không phải Phương Minh Trung ấn cô vào xe thì có lẽ cô còn muốn tự bắt xe bus đi làm.
Tan ca ngày hôm đó, Phương Minh Trung đã đợi cô trước sảnh lớn công ty. Sau khi ăn xong họ cùng nhau đi siêu thị. Qua một ngày, Kiều An cũng không còn hậm hụi với Phương Minh Trung như lúc sáng.
Cả một tuần, buổi sáng anh sẽ dậy sớm hơn một chút nấu đồ ăn, cùng cô ăn sáng, cùng cô đi làm. Buổi tối Kiều An tự bắt xe bus về nhà nấu cơm tối còn Phương Minh Trung cũng cố gắng sắp xếp công việc ở công ty, hằng ngày anh đều trở về nhà trước 7 giờ tối cùng cô ăn cơm.
Buổi tối họ cũng không còn giành giật cãi vã, có những ngày cô cùng anh lặng lẽ xem thời sự rồi mới trở về phòng ngủ, có những ngày anh cùng cô xem những bộ phim hài rồi rộn vang tiếng cười khắp căn nhà xong mới trở về phòng làm việc.
Trong thời gian này Phương Minh Trung cực kỳ vui vẻ, ở bên anh không phải là cô vợ sống khép nép, một câu da hai câu vâng như năm nào, cô có lập trường, có chính kiến của cô, có cả sự ngang ngạnh, ương bướng khiến anh thấy thú vị.
Kiều An cũng nhận ra anh không còn đáng ghét như ngày cô mới về nước, cũng không còn dáng vẻ hung dữ, không còn nói những lời cay độc với cô như năm nào. Đôi khi sự cợt nhả của anh còn chọc cho cô cười vui vẻ.