Hai mắt sáng lên, như vớ được phao cứu sinh giữa đại dương rộng lớn, Phương Minh Trung vội vàng bắt máy. . truyện ngôn tình
Phía bên kia giọng nói của Thanh Tâm đầy gấp gáp xen lẫn lo lắng.
Sau khi nghe được một địa chỉ từ Thanh Tâm, Phương Minh Trung vội vã nhấn chân ga chạy đua với tên lửa.
Buối tối sau khi quay xong, Thanh Tâm muốn gọi hỏi thăm Kiều An một chút nhưng không thấy bắt máy, sau khi ăn tối xong cô gọi lại thấy số điện thoại của Kiều An đã trong tình trạng mất liên lạc.
Có vẻ như không đơn giản chỉ là Kiều An không muốn nghe điện thoại của Phương Minh Trung. Có thể Kiều An đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thanh Tâm bắt đầu cảm thấy bất an, lo lắng, cô lại tự trách bản thân không về kịp để đi cùng Kiều An. Suy đi tính lại cuối cùng Thanh Tâm vẫn quyết định nói cho Phương Minh Trung một tiếng, dẫu sao có thêm một người đi tìm Kiều An giúp cô vẫn tốt hơn là ngồi lo lắng một mình.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, trong màn đêm tối sự vội vã cùng cảm giác lo sợ luôn hiện diện trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông. Nếu mấy phút trước anh còn có thể tự an ủi bản thân rằng cô chỉ đi công tác một chuyến thì bây giờ anh chẳng còn có lí do nào để tự trấn an bản thân nữa chỉ có thể tập trung hết sức để tăng tốc độ xe mà thôi.
Một hành trình dài, cuối cùng 4 giờ sáng Phương Minh Trung cũng lăn được bánh xe đến ngôi làng xa lạ. Lúc này cô g việc của anh mới thật sự khó khăn.
Ở làng quê nghèo khó không có lấy một bóng đèn đường, đã 4 giờ sáng mà tiết trời mùa đông làm cho bầu trời vẫn được bao trùm bởi một màu đen lạnh lẽo, xa xa mới có bóng một mái nhà.
Theo bản đồ chỉ dẫn, Phương Minh Trung có thể lái xe tới đây dễ dàng nhưng ở cái làng quê này không có số nhà, không có tên ngõ khiến anh không thể tìm được nhà cô. Có lẽ giờ này mọi người vẫn còn đang tham lam tận hưởng những hơi ấm từ trong chăn nên cũng chẳng có một ai ra đường cho a hỏi han. Thi thoảng đáp lại anh chỉ có tiếng chó sủa khi nghe thấy động cơ xe chạy mà thôi.
Theo miêu tả của Thanh Tâm, đó là một ngôi nhà nhỏ cũ nát, anh đã chạy xe lòng vòng quanh làng rồi mới phát hiện ra ở đây ngôi nhà nào cũng nhỏ nhỏ, cũ kỹ, những ngôi nhà khang trang có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
5 giờ sáng, màu đen trên bầu trời cũng đang nhạt dần, tiếng chó sủa cũng ít đi thay vào đó là tiếng gà gáy vang vọng khắp làng quê. Thấp thoáng trong làng đã có vài nhà sáng đèn. Thi thoảng trên đường đã có người chạy thể dục. Nở ra một nụ cười hi vọng giữa cái sương lạnh của sớm mai, Phương Minh Trung bước ra khỏi xe tìm người xin chỉ nhà.
Ngay khi cất lời lên hỏi, chính bản thân anh cũng muốn vả vào miệng mình mấy cái.
Muốn hỏi nhà mà chẳng biết ba mẹ cô tên gì, cũng không biết ông nội cô gọi thế nào. Sao anh có thể biết chứ, đến chính bản thân cô ở cùng nhà với anh suốt hai năm mà anh cũng chỉ biết mỗi cái tên Trần Kiều An là hết nói gì đến ba mẹ hay ông nội của cô. Đến giờ anh mới biết mình thật sự đã tệ bạc với cô đến thế nào.
6 giờ sáng, cảnh sắc đã rõ nét hơn rất nhiều chỉ có điều hôm nay làng quê nghèo này đón màn sương mù dày đặc khiến tầm nhìn hạn chế hơn.
Theo miêu tả của anh, muốn tìm về nhà của hai vợ chồng trẻ đã bị tai nạn qua đời nhiều năm, có một cô con gái nhỏ tên Kiều An ở cùng ông nội, sau khi ông nội mất cô được gửi đến một thành phố lớn đã nhiều năm. Cuối cùng cũng có người chỉ cho anh đến được ngôi nhà cũ kỹ dưới chân một ngọn đồi.
Ngôi nhà nằm trên một khoảng đất rộng lớn. Nhìn từ bên ngoài vào, ngôi nhà rất nhỏ nhưng không cũ nát như trong tưởng tượng của anh. Phía trước sân còn có những chậu hoa hồng đang nở rộ, xung quanh vườn có rất nhiều cây ăn trái xum xuê, nhìn vào cũng biết tuổi đời của những cây này đã rất lâu rồi.
Bên trong ngôi nhà vẫn im ả, cửa chưa mở, đèn chưa sáng. Phương Minh Trung cũng không biết phía trong kia có phải là người anh muốn tìm không, nhưng đã tới đây rồi anh chỉ đành đánh liều đi vào gõ cửa.
Vài tiếng gõ cửa vang lên, không có người trả lời, thêm vài tiếng gõ cửa nữa, một giọng nói còn ngái ngủ vọng ra.
Nghe thấy tiếng nói này, Phương Minh Trung cũng có thể chắc chắn đến 100% là người anh cần tìm đang ở đây. Cuối cùng anh cũng có thể bớt đi một tảng đá nặng đang đè nén trong lòng.