Đúng 10 giờ trưa, chiếc xe đắt đỏ dừng lại trước cổng ngôi biệt thự rộng lớn.
Đây chính là nơi ở của ông bà Phương. Khi ông bà Phương muốn hưởng tuổi xế chiều đã đặc biệt cho xây dựng ngôi biệt thự rộng lớn này.
Ông bà muốn nó rộng lớn để cùng con cháu quây quần bên nhau. Cũng đặc biệt chọn vị trí xây dựng ở vùng ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố để tận hưởng sự yên tĩnh, không khí trong lành.
Một khoảng sân vườn rộng lớn mang đậm hương vị tự nhiên bao quanh ngôi biệt thự màu kem, chính những hoa cỏ ngát hương bên ngoài càng tôn lên vẻ đẹp của ngôi biệt thự, vừa nhìn vào đã cho người ta cảm giác thượng lưu sang trọng.
Tiếng động cơ xe dừng lại, 1 giọng nói nhẹ nhàng lễ phép: " cậu chủ và cô chủ đến rồi".
" Con chào dì Hà"_ Kiều An cúi đầu lễ phép chào dì giúp việc.
" 2 đứa nhóc này đến rồi sao? Thật làm ta nhớ quá mà" _ Bà nội Phương đi ra, trên gương mặt phúc hậu nở một nụ cười trìu mến cùng ánh mắt thương yêu.
" Con chào bà, con nhớ bà lắm ạ"_ Nói rồi Kiều An xà vào lòng bà như 1 đứa trẻ.
" Chỉ nhớ mỗi bà của con thôi sao?"_ Giọng nói trầm ấm truyền đến từ phòng sách.
Kiều An như con chim nhỏ, bay nhanh tới đỡ tay ông cụ đi ra, trên môi không quên nhở 1 nụ cười rạng rỡ: " con chào ông ạ".
"Hai cái đứa này, nếu ông không gọi thì không biết đường về thăm nhà luôn phải không?"
Ông nội Phương trách nhẹ rồi nhìn sang Phương Minh Trung.
" Sau này phải thường xuyên đưa con bé về nhà biết chưa?"
Thường lệ cuối tuần Phương Minh Trung và Kiều An sẽ về đây và ăn cơm với ông bà, nhưng không biết cả tháng nay anh ta bận rộn gì mà quên mất điều này.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt ông cụ nhìn sang, Phương Minh Trung có chút lúng túng.
Nãy giờ nhìn màn chào hỏi này anh đang nghĩ không biết ai mới là cháu ruột của ông bà, vừa vào nhà anh đã bị bỏ quên.
Mà cũng chính cái dáng vẻ hoạt bát chân thành này của Kiều An làm cho Phương Minh Trung nổi da gà, anh hận bản thân không thể nôn ngay ra được.
Trong mắt anh, đó chính là sự giả tạo của cô, là sự nịnh nọt để bấu víu vào nhà họ Phương. Nhìn đã thấy ngứa mắt.
Sau một hồi nói chuyện, tiếng của dì Hà giục mọi người ra ăn cơm.
Để đón khách quý, dì Hà đã chuẩn bị rất nhiều món ngon theo sở thích của mọi người.
Bữa trưa diễn ra trong vui vẻ, ông bà Phương hôm nay cũng ăn được nhiều hơn.
Ăn xong, bà Phương về phòng nghỉ ngơi do sức khoẻ của bà không được tốt.
Ông nội và Phương Minh Trung trở lại phòng sách.
Kiều An giúp dì Hà pha trà cho họ, tay cô đưa ra định mở cửa thì chợt run rẩy dừng lại.
" Minh Trung, ta thấy thái độ của cháu với Kiều An không tốt, 2 năm kết hôn rồi, cứ mãi như vậy sao?"
Trả lời giọng nói trầm ấm ấy là một giọng nói lạnh lùng, thờ ơ."
" Cưới cô ta đã là 1 ân huệ rồi"
Giọng nói lạnh lùng ấy tiếp tục vang lên, lần này xen cả chút bực bội:
" Kết hôn với người phụ nữ mình không yêu còn bảo cháu phải tỏ ra ân ái thì đúng là làm khó cháu rồi."
" Con bé có điểm nào không tốt chứ." _Giọng nói trầm ấm ấy đã pha thêm phần giận dữ.
Phương Minh Trung dường như mất kiên nhẫn gằn từng chữ:
" Loại đỉa bám chân hạc như cô ta thì có điểm nào tốt ạ."
" Cháu..." _Đúng là chọc ông cụ tức chết mà.
Không đợi ông cụ nói hết câu, Phương Minh Trung đã vội xin phép ra ngoài.
Lúc này Kiều An đang đứng như trời trồng, sắc mặt tái mét, 2 mắt cô ngấn nước, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nghe có tiếng bước chân lại gần cô theo phản xạ muốn xoay người bỏ chạy nhưng Phương Minh Trung đã nhanh hơn cô một bước.
Anh túm chắt cổ tay Kiều An, hung dữ lôi cô về phòng.
Vừa mở cửa anh đã hất mạnh Kiều An vào. Sự phẫn nộ và lực đẩy của người đàn ông đã khiến Kiều An ngã vật ra nền nhà.
Tiếng chén trà rơi vỡ chói tai trên nền gạch trắng.
Lúc này Kiều An không ngừng run rẩy, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, mái tóc dài rối tung, ngay cả chiếc váy lúc sáng đẹp là vậy mà bây giờ cũng trở lên nhăn nhúm khó coi.
Trong hoảng loạn, cô mơ màng nhận thấy cơ thể truyền đến những cơn đau dữ dội.
Trên nền gạch trắng xoá, những gọt máu đỏ tươi như hoa nở làm người ta loá mắt.
Ngay cả Phương Minh Trung cũng giật mình nhìn những giọt máu đang nhỏ ra từ cánh tay Kiều An.
Ngay sau khi anh xác định được vết thương này do những mảnh thủy tinh vỡ của chén trà đâm vào thì ngay lập tức ánh mắt lại trở lên lạnh lẽo.
Phương Minh Trung lúc này như một con hổ khát mồi lâu ngày.
Anh ta lao vào túm Kiều An đứng dậy, hai mắt như bốc hoả nhìn cô hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
Kiều An tránh né ánh mắt này nhưng ngay khi cô còn chưa kịp định thần lại, Phương Minh Trung lại bất ngờ bóp chặt cằm cô ghì vào tường.
Đây chính là nơi ở của ông bà Phương. Khi ông bà Phương muốn hưởng tuổi xế chiều đã đặc biệt cho xây dựng ngôi biệt thự rộng lớn này.
Ông bà muốn nó rộng lớn để cùng con cháu quây quần bên nhau. Cũng đặc biệt chọn vị trí xây dựng ở vùng ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố để tận hưởng sự yên tĩnh, không khí trong lành.
Một khoảng sân vườn rộng lớn mang đậm hương vị tự nhiên bao quanh ngôi biệt thự màu kem, chính những hoa cỏ ngát hương bên ngoài càng tôn lên vẻ đẹp của ngôi biệt thự, vừa nhìn vào đã cho người ta cảm giác thượng lưu sang trọng.
Tiếng động cơ xe dừng lại, 1 giọng nói nhẹ nhàng lễ phép: " cậu chủ và cô chủ đến rồi".
" Con chào dì Hà"_ Kiều An cúi đầu lễ phép chào dì giúp việc.
" 2 đứa nhóc này đến rồi sao? Thật làm ta nhớ quá mà" _ Bà nội Phương đi ra, trên gương mặt phúc hậu nở một nụ cười trìu mến cùng ánh mắt thương yêu.
" Con chào bà, con nhớ bà lắm ạ"_ Nói rồi Kiều An xà vào lòng bà như 1 đứa trẻ.
" Chỉ nhớ mỗi bà của con thôi sao?"_ Giọng nói trầm ấm truyền đến từ phòng sách.
Kiều An như con chim nhỏ, bay nhanh tới đỡ tay ông cụ đi ra, trên môi không quên nhở 1 nụ cười rạng rỡ: " con chào ông ạ".
"Hai cái đứa này, nếu ông không gọi thì không biết đường về thăm nhà luôn phải không?"
Ông nội Phương trách nhẹ rồi nhìn sang Phương Minh Trung.
" Sau này phải thường xuyên đưa con bé về nhà biết chưa?"
Thường lệ cuối tuần Phương Minh Trung và Kiều An sẽ về đây và ăn cơm với ông bà, nhưng không biết cả tháng nay anh ta bận rộn gì mà quên mất điều này.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt ông cụ nhìn sang, Phương Minh Trung có chút lúng túng.
Nãy giờ nhìn màn chào hỏi này anh đang nghĩ không biết ai mới là cháu ruột của ông bà, vừa vào nhà anh đã bị bỏ quên.
Mà cũng chính cái dáng vẻ hoạt bát chân thành này của Kiều An làm cho Phương Minh Trung nổi da gà, anh hận bản thân không thể nôn ngay ra được.
Trong mắt anh, đó chính là sự giả tạo của cô, là sự nịnh nọt để bấu víu vào nhà họ Phương. Nhìn đã thấy ngứa mắt.
Sau một hồi nói chuyện, tiếng của dì Hà giục mọi người ra ăn cơm.
Để đón khách quý, dì Hà đã chuẩn bị rất nhiều món ngon theo sở thích của mọi người.
Bữa trưa diễn ra trong vui vẻ, ông bà Phương hôm nay cũng ăn được nhiều hơn.
Ăn xong, bà Phương về phòng nghỉ ngơi do sức khoẻ của bà không được tốt.
Ông nội và Phương Minh Trung trở lại phòng sách.
Kiều An giúp dì Hà pha trà cho họ, tay cô đưa ra định mở cửa thì chợt run rẩy dừng lại.
" Minh Trung, ta thấy thái độ của cháu với Kiều An không tốt, 2 năm kết hôn rồi, cứ mãi như vậy sao?"
Trả lời giọng nói trầm ấm ấy là một giọng nói lạnh lùng, thờ ơ."
" Cưới cô ta đã là 1 ân huệ rồi"
Giọng nói lạnh lùng ấy tiếp tục vang lên, lần này xen cả chút bực bội:
" Kết hôn với người phụ nữ mình không yêu còn bảo cháu phải tỏ ra ân ái thì đúng là làm khó cháu rồi."
" Con bé có điểm nào không tốt chứ." _Giọng nói trầm ấm ấy đã pha thêm phần giận dữ.
Phương Minh Trung dường như mất kiên nhẫn gằn từng chữ:
" Loại đỉa bám chân hạc như cô ta thì có điểm nào tốt ạ."
" Cháu..." _Đúng là chọc ông cụ tức chết mà.
Không đợi ông cụ nói hết câu, Phương Minh Trung đã vội xin phép ra ngoài.
Lúc này Kiều An đang đứng như trời trồng, sắc mặt tái mét, 2 mắt cô ngấn nước, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nghe có tiếng bước chân lại gần cô theo phản xạ muốn xoay người bỏ chạy nhưng Phương Minh Trung đã nhanh hơn cô một bước.
Anh túm chắt cổ tay Kiều An, hung dữ lôi cô về phòng.
Vừa mở cửa anh đã hất mạnh Kiều An vào. Sự phẫn nộ và lực đẩy của người đàn ông đã khiến Kiều An ngã vật ra nền nhà.
Tiếng chén trà rơi vỡ chói tai trên nền gạch trắng.
Lúc này Kiều An không ngừng run rẩy, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, mái tóc dài rối tung, ngay cả chiếc váy lúc sáng đẹp là vậy mà bây giờ cũng trở lên nhăn nhúm khó coi.
Trong hoảng loạn, cô mơ màng nhận thấy cơ thể truyền đến những cơn đau dữ dội.
Trên nền gạch trắng xoá, những gọt máu đỏ tươi như hoa nở làm người ta loá mắt.
Ngay cả Phương Minh Trung cũng giật mình nhìn những giọt máu đang nhỏ ra từ cánh tay Kiều An.
Ngay sau khi anh xác định được vết thương này do những mảnh thủy tinh vỡ của chén trà đâm vào thì ngay lập tức ánh mắt lại trở lên lạnh lẽo.
Phương Minh Trung lúc này như một con hổ khát mồi lâu ngày.
Anh ta lao vào túm Kiều An đứng dậy, hai mắt như bốc hoả nhìn cô hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
Kiều An tránh né ánh mắt này nhưng ngay khi cô còn chưa kịp định thần lại, Phương Minh Trung lại bất ngờ bóp chặt cằm cô ghì vào tường.
Shopee 5.5
Siêu Hội…
4.3
Cài đặt
Cài đặt