• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

" Đâu ai sống mãi với một nỗi đau, con cũng không còn ít tuổi, chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi..." 

Khi bà cụ còn ngập ngừng chưa dứt câu, ông cụ lại nói tiếp 

"Ta có mấy người bạn, cháu của họ cũng đều hơn người lắm, hay là ta sắp xếp cho con xem mắt được không?" 

Kiều An cụp lại hàng mi dài, đưa ánh mắt đượm buồn nhìn sang ông cụ. 

" Con không muốn lấy chồng nữa đâu, chuyện năm xưa như còn ngay trước mắt." 

" Là phụ nữ đâu cần phải lấy chồng mới là có nơi có chốn đâu ạ. Độc thân vui vẻ cũng là hạnh phúc mà." 

Chỉ một câu nói làm dậy sóng lòng cho cả hai ông bà cụ. 

Bọn họ vẫn biết cuộc hôn nhân kia cô đã chịu bao ấm ức nhưng từ khi cô ra nước ngoài về bọn họ đã quan sát hai đứa cháu này rất tỉ mỉ. Trong lòng họ vẫn hi vọng hai đứa trẻ có thể bên nhau, vẫn hi vọng cô sẽ cho đứa cháu ngang ngạnh kia một cơ hội, vẫn hi vọng nữ chủ nhân của gia sản đồ sộ này chính là đứa cháu gái mà họ hết mực thương yêu. 

Và dù nếu hai đứa cháu không có được cái kết như mong đợi thì họ vẫn hi vọng cả cô, cả anh sẽ có một mái ấm cho riêng mình. 

Họ không muốn thấy anh đi sớm về khuya chỉ chìm đắm trong công việc, cũng không muốn thấy cô mải miết bươn chải sớm hôm bên ngoài. 

Những lời kia của cô làm cho hi vọng của họ trở lên mờ mịt, trong lòng lại như đang thắt chặt một nỗi đau. 

Bà cụ ổn định lại cảm xúc trong lòng, vừa trách mắng, vừa động viên Kiều An 

" Cái con nhỏ này, sao có thể suy nghĩ hồ đồ như vậy được." 

"Ta nói cho con biết, thằng nhóc đó không tốt không phải là tất cả đàn ông đều không tốt." 

" Nếu con như vậy, chúng ta biết nói sao với ông nội của con đây." 

Giọng nói ngọt ngào của Kiều An lại nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng rộng lớn. 

" Được rồi mà, cứ xem như duyên con chưa tới đi" 

" Việc bây giờ là bà phải giữ sức khoẻ thật tốt để đợi ngày con tìm thấy nhân duyên đấy ạ". 

Ông cụ lại lên giọng mai mối. 

" Nếu không muốn xem mắt mấy thằng cháu của bạn ta thì cân nhắc tới cháu trai ta đi." 

" Gần đây ta thấy nó cũng hối lỗi lắm đấy, cho nó một cơ hội đi con." 

Lời ông cụ truyền đến tai lại cho Kiều An một cảm giác búa bổ trong đầu, thật muốn khóc mà không thể được. 

Những ngày qua, Phương Minh Trung đã liên tục làm ra những việc kì dị khiến cô bối rối, giờ lại đến cả ông cụ cũng muốn giúp đỡ anh ta. Kiều An giả ngốc đúng lúc trọng tâm của vấn đề rồi khéo léo xin phép ra về. 

Nhìn cô gái nhỏ bé bước lên xe khuất bóng cả hai ông bà cụ chỉ biết nhìn nhau thở dài. 

Trước cổng ngôi nhà nhỏ ven thành phố, Phương Minh Trung đang nắm chặt tay trên vô lăng, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ mong chờ, ánh mắt anh thi thoảng lại nhìn qua cánh cửa kính trông ngóng từng chiếc xe bus đi qua. 

Trên chiếc đồng hồ đeo tay, kim ngắn đã chỉ tới số 7, kim dài vừa vặn điểm đến số 12. Lẽ ra giờ này cô nên về lâu rồi chứ nhỉ, là tăng ca hay lại đi hẹn hò, ánh mắt Phương Minh Trung thi thoảng lại giật giật theo dòng suy nghĩ. 

Từng chuyến xe bus đi qua, tầm mắt Phương Minh Trung vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. 

Hơn 8 giờ tối, một chiếc xe taxi đưa Kiều An về tới nhà. Vừa bước chân xuống cô nhận ra ngay chiếc xe trước mặt, còn chưa kịp phản ứng thì còi xe đã réo liên hồi, máy cũng nổ sẵn sàng như chỉ đợi cánh cổng kia mở ra nữa mà thôi. 

Trong phòng khách, Kiều An nheo mắt nhìn đi nhìn lại người đàn ông trước mặt cùng cái vali bên cạnh. Một lúc lâu cô mới lên tiếng thăm dò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK