Suốt 5 năm cô ta ôm hi vọng trở về bên Phương Minh Trung, thêm những lời bàn tán chúc tụng của thiên hạ cô ta càng tin mình và Phương Minh Trung nhất định thành đôi.
Lâm Tuệ Mẫn không kiềm chế được bản thân lại bắt đầu gào khóc. Cô ta nghĩ tới chuyện vì Kiều An nên Phương Minh Trung mới trở mặt với mình càng phát điên gào thét, như thể cô ta đang gào thét bù cho gần 30 năm êm đềm của mình.
Nghe tiếng gào thét cả Lâm Chính và Giang Ảnh cùng vội vã chạy lại phòng con gái. Cửa phòng bị khoá trái, hai vợ chồng Lâm Chính càng hoảng sợ, tiếng khóc ngày một nhỏ dần cho tới khi cửa phòng được mở ra Lâm Tuệ Mẫn đã kiệt sức nằm ngất lịm trên giường.
Sau khi cô ta tỉnh dậy, cái tên đầu tiên được gọi chính là "Phương Minh Trung". Cả đêm cô ta sốt cao mơ màng gọi cái tên này, sáng nay vừa mở mắt cũng là kêu cái tên này. Cô ta khóc lóc cầu xin Lâm Chính giúp cô ta gặp Phương Minh Trung.
Nhìn con gái yếu ớt, bộ dạng thảm hại như vậy Lâm Chính không đành lòng nhưng nghĩ lại những lời Phương Minh Trung nói tối qua, Lâm Chính biết có gọi Phương Minh Trung đến cũng không thay đổi gì ngược lại chính là làm con gái mình đau khổ thêm mà thôi.
Người làm cha đau lòng nhưng bất lực chỉ đành quay lưng bỏ đi.
Nhìn thái độ của Lâm Chính, Lâm Tuệ Mẫn càng gào khóc thương tâm, cô ta phát tiết đập phá đồ đạc trong phòng rồi lao ra ngoài,
Giang Ảnh thấy vậy vội ôm con gái lại nhưng bị Lâm Tuệ Mẫn hất tay ra.
" Con muốn ra ngoài một lát, mẹ cứ kệ con đi."
Giang Ảnh xót con gái đến bật khóc, giọng nói cũng trở lên run rẩy.
" Tuệ Mẫn, con đừng vậy mà, con có bề gì mẹ cũng không sống nổi đâu."
Lâm Tuệ Mẫn mất sức, cả người liêu xiêu rồi ngã khụy xuống đất. Hình ảnh này thật khác xa hình tượng đoan trang nhu mì mà cô ta luôn xây dựng trong mắt người ngoài.
Cô ta được Giang Ảnh ôm trong lòng, miệng vẫn không ngừng gọi cái tên Phương Minh Trung.
Lâm Chính thấy vậy cũng không chịu được đành ra giọng thoả hiệp.
" Được rồi, ba nghĩ cách giúp con. Về phòng nghỉ ngơi trước được không."
Ánh mắt Lâm Tuệ Mẫn như vớ được phao cứu sinh nhìn về phía Lâm Chính.
Giang Ảnh ở bên cạnh nói thêm:
" Ba con nhất định sẽ giúp con nghĩ cách. Cứ giao việc này cho ba con được không?"
" Chúng ta về nghỉ ngơi trước."
Lúc này Lâm Tuệ Mẫn mới theo lực đỡ của Giang Ảnh đi vào.
Trước đây bọn họ đều không coi trọng Phương Minh Trung, nhưng những năm gần đây cái nhìn của họ buộc phải thay đổi. Từ khi AN Việt do Phương Minh Trung tiếp nhận đã suất sắc toả sáng trong giới kinh doanh.
Vì vậy họ mới để con gái qua lại với Phương Minh Trung, việc Lâm Tuệ Mẫn từ chối kết hôn cũng là bọn họ bày ra cho con gái làm kiêu một chút để nâng cao giá trị. Chẳng ai nghĩ được Phương Minh Trung lại từ bỏ, nhanh chóng đi kết hôn.
Lâm Tuệ Mẫn có phóng mắt đi cả thành phố, cô ta cũng chỉ ngắm được một Phương Minh Trung để làm rể cho nhà họ Lâm.
Điều kiện của anh không chỉ xứng với câu môn đang hộ đối mà bản thân anh cũng xuất chúng hơn người cả về năng lưc hay tướng mạo. Trên người Phương Minh Trung luôn toát ra một vẻ anh tuấn, kiêu ngạo như bẩm sinh từ trong trứng khiến cô ta say mê không có cách thoát ra.
Hơn nữa, Khiến Lâm Tuệ Mẫn không cam lòng chính là Kiều An. Cô ta không thể chấp nhận được việc mình chịu thua một người tầm thường, ngay cả một công việc tự nuôi thân cũng không có như Kiều An. Nghĩ thế nào cô ta cũng không thể hiểu Kiều An dựa vào cái gì để lên làm cô chủ nhà họ Phương.
Giang Ảnh từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt lo âu nhìn Lâm Chính.
" Phải làm sao bây giờ?"
Lâm Chính xoa xoa thái dương tỏ vẻ khó chịu.
" Làm sao, bà muốn tôi phải làm sao."
" Nếu không phải hai mẹ con bà làm loạn thì bây giờ kết thúc chuyện này rồi."
Giang Ảnh: " Tôi sợ con bé có chuyện, chúng ta chỉ có một đứa con gái này. Tôi không lo mà được sao."
Lúc này Lâm Chính mới từ từ ngồi xuống ghế, ánh mắt trùng xuống.
" Nếu chúng ta dùng uy thế của nhà họ Lâm ép Phương Minh Trung cưới Tuệ Mẫn thì sau này con bé cũng không có cuộc sống vui vẻ."
Là người đàn ông từng trải, Lâm Chính rõ hơn ai hết việc kết hôn với một người phụ nữ không yêu sẽ chán ghét như thế nào. Bằng chứng xác thực nhất cũng chính là người vợ trước của Phương Minh Trung. Mặc dù được cả hai ông bà cụ nhà họ Phương nâng đỡ thì kết quả cuối cùng vẫn là li hôn sau hai năm ngắn ngủi.
Ông ta thực không muốn đứa con gái quý báu của mình chịu tổn thương trong hôn nhân như vậy. Con gái ông ta đã bỏ lỡ 5 năm thanh xuân theo đuổi Phương Minh Trung, giờ đây không thể bỏ phí thời gian cho một cuộc hôn nhân không có hi vọng được.