Mục lục
Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Thế giới ngầm? Cậu điên rồi, dù là ai đi nữa động vào Hồ gia kết cục rất thảm... rất thảm.” Dung Vị dường như nhớ lại gì đó, có chút mất khống chế. 

“Cậu bình tĩnh lại, Dung Vị” Hồ Cửu cảm thấy sự bất thường của anh ta, giữ chặt anh ta. 

“Không sao, sau này chúng ta không còn là cá trên thớt mặc người tùy ý làm gì làm.” Thấy người anh em có biểu hiện như vậy lòng Hồ Cửu như bị ai bóp chặt. 

Đây là phải trải qua chuyện gì chứ? Chuyện gì đến mức thay đổi cả một con người? 

“Về được là ổn rồi.” Hồ Cửu còn nói thêm. 

Dung Vị dần dần bình tĩnh lại. 

Tiếng ồn xung quanh diễn ra mất hơn mười lăm phút, Túc Trì cùng mọi người dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, gã đàn ông kia trên người toàn vết thương. 

“Hừ, các người dám... Hồ gia bên kia..” Lão ta ngạc nhiên, không còn vẻ tự đắc nữa. 

“Hồ gia gì đó, tới một người giết một người.” Túc Trì nhìn ông ta rồi nói. 

“Mày...” Gã ta không thể nói thành lời. 

Túc Trì kéo áo ông ta, sức lực khá lớn làm ông ta phải nhổm người dậy theo. 

“Ông đừng nghĩ sẽ yên ổn mà chết.” Túc Trì vứt ông ta qua một bên. 

Cộc cộc 

Túc Trì gõ cửa kính xe của Hồ Cửu, ra hiệu đã dọn dẹp xong, Hữu Thủ cũng bắt đầu lái xe đi. 

Ngay khi xe đi đoạn xa thì tiếng nổ đồng loạt vang lên. 

Rầm! Rầm! 

Túc Trì cho nổ tất cả các xe có tại hiện trường, người đàn ông kia còn hơi chút hơi tàn nhìn thấy màn này cũng cảm thán quá bá đạo rồi. 

“Treo hắn ta lên đi, chỗ dễ thấy nhất là được. À lột sạch đồ hắn đi.” Túc Trì ra lệnh cho cấp dưới. 

Gã đàn ông kia vừa nghe được mệnh lệnh của Túc Trì thì trợn tròn mắt, dường như trong vài dây gã ta quên cả đau. 

“Các người...” 

Những lời nói còn chưa xong thì đã bị thuộc hạ của Túc Trì kéo lê đi thi hành mệnh lệnh, quả thực bọn họ thực hiện không sai, tên đnà ông bị lột sạch không chừa chút gì, treo ngay chỗ dễ thấy, được giữ thoi thóp. 

Nhìn thành phẩm của mình, Túc Trì nhếch miệng cười, vẻ mặt có chút hài lòng. Đám thuộc hạ cảm giác lạnh sống lưng, thật sự không nhìn ra lão đại nhà mình lại có một mặt biến thái như vậy. 

Sau khi thông báo kết quả với Hồ Cửu, Túc Trì lập tức đưa người quay về căn cứ của bọn họ. 

Hồ Cửu bên này nhận tin cũng vô cùng hài lòng, anh nhìn Dung Vị một chút, tuy cảm giác mờ mịt nhưng dù sao tạm thời gác lại mọi nghi ngờ. 

“Cậu đừng nghĩ nữa, chỉ cần có thể ra ngoài, mọi thứ tớ đã có chuẩn bị.” Hồ Cửu nhìn anh ta nói. 

“Cậu có biết bản thân đang đối đầu với ai không hả? Tôi ra nông nỗi này cũng do họ, cậu có bao nhiêu bản lĩnh mà làm thế?” Dung Vị như muốn cảnh cáo Hồ Cửu. 

Anh ta đã từng nếm trải qua sự đày đọa khi ở trong trại giam, từng bị bọn người của họ đe dọa đủ kiểu. 

“Thì sao? Dung Vị ngày trước ở đâu rồi?” Anh như muốn làm tỉnh dậy con người nhiệt huyết lúc trước của người bạn này. 

“Hậu quả của ngày trước là tôi ngồi tù suốt năm năm, là tôi bị bọn họ hại tới mức không còn hình người. Vậy tôi cần gì đối đầu với họ, chẳng phải cứ lặng lẽ mà sống, không tốt sao?” Dung Vị chỉ thơ ơ nói. 

Hồ cửu cảm thấy người bạn này của mình rất biết cách chọc giận người, anh đã tốn bao nhiêu công sức, vì ngày hôm nay mà đã làm ra bao nhiêu chuyện. 

Đổi lại thì sao chứ? Cuối cùng Dung Vị đã trải qua chuyện gì? 

Hay có gì đó mà anh còn chưa biết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK