Hồ Cửu nhanh chóng đến căn cứ của Túc Trì, ở đây Hữu Thủ đã chờ sẵn. Túc Trì cũng đã chuẩn bị một phòng bí mật cho bọn họ, còn có hai người đang quỳ chờ xử lý.
Đó là Lý Huy cùng Thanh Ngũ, bọn họ bị đưa tới đây được vài ngày, tuy nhiên ngoài giam lỏng thì mọi tiện nghi vẫn đầy đủ.
Trong lòng bọn họ vô cùng hoang mang, tàn nhẫn nhất chính là biết bản thân sẽ bị trừng phạt nhưng lại không biết khi nào sẽ bị đem ra xét xử,
Cảm giác này vô cùng kinh khủng với họ, bức họ muốn điên rồi.
“Chiến... thần, tôi..." Thanh Ngũ tiều tụy đi rất nhiều, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng hiếm có.
Lý Huy vẫn như thể nhìn theo, ông biết bản thân làm sai bao nhiêu, rơi vào tay Chiến thần cũng không thể làm gì khác. Chỉ có cách thành thật nhận hết tội lỗi mong được khoan hồng.
Chưa kể ông ta đã nghe nói, ở thành phố Gia đã có vị Chủ tịch thành phố mới đến nhận chức.
“Các vị ở cương vị cao cảm thấy có bao nhiêu áp lực?” Hồ Cửu cũng không ngồi vào ghế mà đứng trước mặt họ.
Túc Trì có chút khó hiểu.
“Không... không có.” Lý Huy cẩn thận trả lời.
Trái với Lý Huy, Thanh Ngũ xuất thân quân nhân, hắn biết Chiến thần hỏi như vậy là thực sự muốn biết sự thật. Người ở trong quân ngũ thì không bao giờ cầu kỳ ẩn ý khó hiểu.
“Thưa Chiến thần, tôi cảm thấy thực sự áp lực, trên có cấp trên, dưới có binh lính theo chân. Ở ngoài kia còn tác động nhiều phía, đôi khi vẫn là thân bất do kỷ.” Thanh Ngũ quỳ thẳng lưng, cúi đầu đáp.
Lý Huy hơi khó tin nhìn Thanh Ngũ, chẳng phải bây giờ nên biết ăn năn sao? Nếu nói toạc ra như thế thì hậu quả Chiến thần sẽ tức giận, vậy thì càng không ổn.
“Vậy theo cậu, ra nông nỗi như bây giờ là do cái gọi là áp lực và hoàn cảnh” Hồ Cửu nhíu mày nhưng ánh mắt lại không hề tức giận.
“Thưa Chiến thần, tôi sai rồi. Tôi có lựa chọn, chỉ là tôi chọn điều có lợi cho bản thân, nhưng không lợi cho người khác. Đó là sự ích kỷ.” Thanh Ngũ thẳng thừng tự nhận.
Hồ Cửu cảm thấy người này vẫn chưa đến mức không thể cải tạo nha, ít nhất cũng rất biết tình huống.
“Lý Huy, ông thấy thế nào?” Hồ Cửu chợt hỏi Lão Lý.
“Tôi... tôi..” Lý Huy hơi lúng túng, cũng không biết nên nói sao cho phải.
Hồ Cửu cũng không dông dài nữa mà mà nói ra mục đích của mình.
“Các người đã phạm sai lầm không nhỏ, cũng không thể quay lại được. Nhưng mà... tôi biết rõ hai người cũng không tới nỗi nào. Nếu các người đầu quân cho tôi, thì trước mắt tôi không đảm bảo sẽ an toàn, nhưng tôi có thể đảm bảo về sau sẽ không ai dám động vào hai người.”
Anh nói rành mạch dứt khoát, đúng là hiện tại anh không thể đảm bảo họ an toàn được, điều anh cần là họ bán mạng cho anh.
Nhưng chỉ cần họ có thể sống qua cửa này, thì về sau vinh quang vô hạn.
“Tôi... Chưa hiểu.” Ngũ Thanh cùng Lý Huy vô cùng khó hiểu.
“Lý Huy, ông làm Chủ tịch cũng khổ rồi. Dương Minh Thành không đè ép ông sao? Cấp trên không buộc ông làm những chuyện khó xử sao? Ông nhớ lại ngay từ đầu ông nhận chức vị này là có mong muốn gì?” Hồ Cửu còn nhớ rõ, lúc anh bị hại tới mức lưu lạc từng thấy qua Lý Huy.
Thực sự lúc đó ông ta có hoài bão rất lớn, quyết tâm rất lớn. Ông ta cũng thay đổi được thành phố Gia này, nếu không thì diện mạo bây giờ của thành phố này sẽ không thể nào tốt như vậy.
Chỉ là quan trường làm người ta từng bước khó đi, từng bước thỏa hiệp.
“Còn cậu, khi vào quân ngũ tôi nghĩ cậu cũng có những hoài bão riêng, nếu không làm sao từng bước một leo lên vị trí này?” Anh cũng hiểu rõ quân nhân có bao nhiêu cực khổ.
Dù là con cháu nhà trâm anh thế phiệt thì khi vào quân ngũ đều chịu sự đối xử ngang hàng, nếu không có khả năng thì mãi mãi không là gì cả.