Mục lục
Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là hắn điều tra ra Trần Hồn tụ có tác dụng gì, nên mới muốn cùng Dương Minh Thành chiếm làm của riêng. Tiếc là còn chưa thực hiện được đã bị Hồ Cửu chặn ngang một bước. 

“Ồ, thì ra còn có Phúc gia, Thẩm gia, lại thêm gia tộc khác.” Hồ Cửu cảm thấy chuyện này còn có nguyên nhân khác, nếu không một tập đoàn be bé như Gia An, sao lại kéo được chú ý nhiều như vậy. 

“Xem như các người khai thật, tôi cũng sẽ khoan hồng.” Hồ Cửu đứng lên. 

Lúc này Hữu Thủ cùng hai thuộc hạ khác theo sau đi vào. 

“Chiến... à không Long chủ, mọi chuyện đã xong.” Hữu Thủ cung kính đáp. 

“Cậu dọn dẹp những thứ này, ngày mai tôi không còn muốn thấy Mộc gia trong danh sách những gia tộc có tên tuổi nữa. Bọn họ giữ lại một mạng, cho cùng nhau sinh sống đi.” Hồ Cửu nhìn đám người kia rồi nói. 

“Cho họ một khoản vốn làm ăn đi. Còn lại gia sản Mộc gia cứ nộp vào ngân sách thành phố Gia là được.” 

“Hoàng Đàn do tôi tự đưa hắn đi.” 

Anh dứt khoát ra quyết định. 

Đám người Mộc gia cùng Dương Minh Thành thở một hơi như trút được gánh nặng, ít ra cũng xem như giữ được cái mạng, còn sống là còn cơ hội. Nhưng họ không biết, cuộc sống sau này của bọn họ còn thảm hơn là chết. 

Tha mạng cho đám người Dương Minh Thành cùng Mộc gia không phải vì anh thông cảm hay mở lòng độ lượng gì. 

Mà nhìn một kẻ què, một kẻ bị hủy dung lại thêm một ông lão suốt ngày vì lợi ích. Bọn họ sống với nhau trải qua ngày tháng sau này mới chân chính gọi là trừng phạt. 

Dung Vị ngày mai cũng đã ra tù, xem như quà anh dành tặng cho người anh em này đi. 

Hồ Cửu một tay lôi theo Hoàng Đàn, vứt hắn vào xe lái thẳng tới núi Hàng, Bạch gia cùng lão Hắc hẳn sẽ hài lòng với món quà này. 

“Anh... đưa tôi đi đâu?” Hoàng Đàn có cảm giác bất an. 

“Sợ?” Hồ Cửu chỉ cười. 

Trận pháp vây lấy Hoàng Đàn kia chính là do Hồ Cửu tự chế ra dựa trên trận pháp giam cầm đơn giản. 

Vì vậy Hoàng Đàn dù có thực lực tới đâu cũng không thể phá bỏ, đánh mặc người làm gì cũng được. 

“Yên tâm... Hoàng tổng không chết được.” Anh quay sang nhìn Hoàng Đàn, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng. 

Hoàng Đàn nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu, hắn ta vô cùng khó chịu, trước giờ hắn luôn nắm mọi việc trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên mọi thứ vượt qua tầm tay của hắn. 

Dù là lúc trước hắn có liên kết với gia tộc thần bí kia, bị bọn họ thao túng hành động, nhưng sau lưng bọn họ hắn vẫn nắm chắc làm ra vài việc. Chỉ là khi đối diện với Hồ Cửu, hắn ta cảm thấy vô cùng khủng bố. 

Có lẽ so với gia tộc lớn kia, thì người trước mặt hắn mới là đáng sợ nhất. 

“Rất nhanh thôi.” Hồ Cửu lại lần nữa nói câu này. 

Hoàng Đàn cũng không còn phản kháng, hắn tự biết nếu hắn càng làm quá thì e rằng cái mạng này càng nhanh mất. 

“Núi Hàng... Trước mắt hắn hiện ra cung đường lên núi Hàng. 

“Không lẽ... anh là...” Hoàng Đàn mở to mắt nhìn cảnh vật cũ quen thuộc, rồi quay sang nhìn Hồ Cửu. 

Hồ Cửu cũng không nói gì, ánh mắt như đã khẳng định mọi thứ. Anh không định che giấu, là mọi người không tin mà thôi. 

Vừa lôi Hoàng Đàn vào khu nhà của Lão Hắc, Hoàng Đàn co rụt lại, ánh mắt sợ hãi. 

“Sư phụ... con.” 

“Đừng... tôi không dám... cậu chỉ là người qua đường không là gì với tôi cả. Lão già này vẫn là thích an nhàn, sao lại đưa cái thứ này về, thật mất hứng.” Lão Hắc giận dỗi đáp lời. 

“Còn không phải tìm chút chuyện sao?” Hồ Cửu cười nhìn Lão Hắc. 

Hoàng Đàn nhìn biểu cảm cả hai lại cảm thấy ghen tỵ không thôi, lúc trước tuy ở đây không lâu nhưng hắn cũng xem là có cố gắng. Tuy được khen ngợi nhưng vẫn là sự khách sáo xa cách. 

Nhìn xem Hồ Cửu với Lão Hắc đi, tuy bề ngoài vô cùng khắc khẩu, ngươi một câu ta một câu, nhưng thực sự mà nói thì quan hệ vô cùng tốt mới đạt đến trình độ thân mật nói năng không cần câu nệ như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK