“Chiến thần, Dương Minh Thành kia thì sao?” Hữu Thủ thắc mắc.
Hồ Cửu nhìn về phía cửa, cảm thấy hắc ám tới gần, thuật hắc ám này chính là từ phía Tây biên giới của Đông Uy.
Xem ra Hoàng Đàn kia không chỉ học trận pháp từ hai lão già kia, mà còn từng tiếp xúc với bọn giặc phía Tây kia.
Mà Dương Minh Thành kia xem ra cũng chỉ là con tốt của Hoàng Đàn, nếu chỉ là vì lợi ích cá nhân thì anh còn có thể xem xét lại. Nếu là thông đồng với phía đối địch tổn hại lợi ích chung của đất nước. Hồ Cửu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Cẩn thận, nghe theo Hữu Thủ là được" Hồ Cứu dặn dò rồi đi ra.
Anh cũng không đến phòng Dương Minh Thành nữa, anh biết trận pháp của anh đã làm cho phía bên Dương Minh Thành phản phệ.
Hữu Thủ cùng Hồ Cửu cứ thể lên xe rời đi.
Còn phía bên này, Hoàng Đàn vừa vận chút ma trận để làm cho vận hạn của Vương Lam ứng gặp chút xui xẻo, nào ngờ đang thuận lợi lại có ai đó chặn lại, còn đánh ngược lại hắn.
Mà trận pháp cùng khí lực lúc nãy hắn ta cảm nhận được giống như trận pháp lưu lại ở khu biệt thự kia.
“Thế nào rồi?” Dương Minh Thành nhanh chóng hỏi.
“Trước mắt cậu cứ cẩn thận, tôi sẽ tìm cậu sau” Hoàng Đàn nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Hắn cũng không nói cho Dương Minh Thành biết bản thân thất bại, sẽ làm cho Dương Minh Thành không tin tưởng hắn.
Mặt khác, hắn muốn xem là ai có bản lĩnh đến vậy.
Hoàng Đàn dù nhanh chóng đuổi theo ra ngoài cũng không thể gặp được người mà hắn cần tìm.
“Hừ, tôi không tin không thể tìm ra.” Hoàng Đàn tự nói.
Hắn cũng chợt nhớ đến vừa rồi phản phệ, e rằng sắp tới Dương Minh Thành sẽ không được như ý như trước.
Mà hắn cũng không có cách nào khác, đành chờ lúc Dương Minh Thành tìm hắn sẽ tìm cớ
vậy.
.
“Hoàng tổng, lâu rồi không gặp ngài.” Giọng nói của một người đàn ông vô cùng cung kính vang lên.
Hoàng Đàn nhíu mày, thực sự hắn không nhớ người trước mặt này.
“Anh là..” Hoàng Đàn nghi hoặc hỏi.
“Tôi là Phúc Thái Lâm của Phúc gia. Vừa rồi chúng tôi có dự án cùng ngài ký kết thành công. Hoàng tổng bận rộn không nhớ tôi là điều đương nhiên” Phúc Thái Lâm nịnh bợ cười nói.
Ở thành phố Gia, Hoàng Đàn cũng được xem như là một doanh nhân có tiếng tăm, tài sản của hắn vô số kể. Chỉ là điều hắn muốn lại hơn so với khối tài sản đó, chính vì vậy mà nhiều năm qua hắn rất ít giao thiệp với giới thượng lưu bên ngoài.
“Phúc thiếu gia, khi khác có thời gian sẽ nói chuyện sau.” Hoàng Đàn cũng không muốn mất thời gian với chuyện vô nghĩa và người vô nghĩa.
“Hoàng tổng đi thong thả” Phúc Thải Lâm khom người cười nịnh.
Hoàng Đàn lên xe đi xa, lúc này Phúc thiếu mới ngẩng đầu ánh mắt khinh khi.
“Hừ, có gì hơn người chứ.” Phúc Thái Lâm bực bội nói.
“Tối mai có tiệc từ thiện ở khu Khách sạn Hoàng Gia, Phúc thiếu mang người ta theo với.” Giọng nói nũng nịu của người phụ nữ vang lên.
“Được, đi đi, cho em đi. Sau đó thì...ha ha ha ha” Phúc Thái Lâm cười dâm dục nhìn body nuột nà của người phụ nữ kia.
Hồ Cửu sau khi rời khỏi khu hành chính thì đi thẳng đến núi Hàng, Túc Trì cùng Hữu Thủ cũng cùng đi với anh.
“Lão Hắc, ông quá nhàn hạ rồi.” Hồ Cửu vừa tới đã trêu chọc ông ta.
Lão Hắc cùng Lão Bạch còn đang đánh cờ thưởng trà, nên cũng không bận tâm Hồ Cửu.
“Lấy được Trấn Hồn Tụ?” Lão Hắc không ngẩng đầu mà chỉ hỏi.
“Còn chưa” Anh ngồi xuống giành lấy trà của Lão Hắc uống thoải mái.
ở đây Hồ Cửu mới cảm thấy ấm áp thoải mái như nhà mình, không chút phòng bị mệt mỏi nào.
Lúc này Bạch Thố thấy Hồ Cửu cũng vui mừng không thôi.
“Hay anh Hồ ở lại ăn cơm đi, tôi...cũng định nấu chút đồ.” Bạch Thố chủ động mời Hồ Cửu.
“Cũng được” Anh thoải mái đồng ý.
Đơn giản vì tối nay anh cũng không ăn cơm nhà, mà muốn cùng Lão Hắc bàn chút chuyện, tên Hoàng Đàn kia có chút liên quan đến bọn giặc phía Tây, thủ pháp hắc ám kia lại càng rõ ràng.
Có một số chuyện cần hỏi rõ trước khi động thủ, dù sao biết địch biết ta thì cơ hội thăng mới cao được.