Rất nhanh Hồ Cửu cũng đã nhìn thấy Lão Lý cùng Hữu Thủ chuẩn bị xong.
“Đi thôi.”
Túc Trì cùng Hồ Cửu đi một hướng, mà Hữu Thủ cùng Lão Lý cũng đi một hướng khác.
Những địa điểm của bọn họ đều là buổi tiệc tối nay.
Mà lúc này Trình Vũ sau một ngày một đêm vui chơi tận hưởng, có được cảm giác mình như một vị vua thực thụ thì vô cùng hài lòng.
Chỉ tiếc... phút cuối lại phát sinh chút chuyện, Trần Giai Linh cũng vì thế mà được đưa đi.
Hắn ta đành tìm một cô gái hộp đêm phát tiết rồi mới đi về, mà thẻ đen Vinh gia cũng là dùng để thanh toán những chuyện kinh tởm hắn vừa làm.
“Trình Vũ, tôi đã nói với cậu, sáng phải có mặt”
Gã đàn ông áo đen thấy Trình Vũ không còn hơi sức, vẻ mặt lại vô cùng thỏa mãn cũng hiểu hắn đi đâu.
Chính là không ngờ tới, người Trình Vũ chơi đùa lại là Trần tiểu thư.
“Còn không phải kịp lúc?” Trình Vũ vẫn còn cảm giác cao cao tại thượng.
“Hình như cậu quên cậu chỉ là một tên nhãi nhép, dưới tầng đáy xã hội được tôi moi lên nhỉ?”
“Hay cậu cho rằng chúng tôi không có cậu thì không làm được gì?”
Nói xong ánh mắt gã áo đen có bao nhiêu uy áp cùng đe dọa cảnh cáo làm cho Trình Vũ có chút chột dạ.
“Nào, Ngài Thiện, tôi cũng là đàn ông, cứ bó buộc quá tôi cũng khó chịu, chỉ là đi giải tỏa một chút mà thôi.”
“Hoàn thành giao dịch lần này, cậu muốn đi nơi nào tôi không quan tâm. Còn khi chưa xong, đừng hòng thoải mái
Nói đến đây gã đàn ông áo đen mở cửa.
“Thứ không biết gì như cậu nên ít ra ngoài một chút. Tôi nhắc lại, tiền có thể nhận, nhưng người của đại gia tộc đưa tới tuyệt đối không được động vào.”
Gã được xưng là Ngài Thiện kìa vô cùng nguy hiểm nhìn Trình Vũ, tiền tài thì các đại gia tộc không thiếu.
Nhưng về việc các tiểu thư dù là chi nhánh, động vào không dễ xử lý.
Chẳng may chuyện này ngã ngũ, mà các vị kia lại không được gì, người đưa tới cũng bị vô dụng thì gia tộc bí ẩn của hắn không phải chịu chỉ trích đơn thuần.
Mà còn mang họa vào người.
“Gì chứ, cũng là một món hàng, họ bỏ ra sao chúng ta không nhận.”
Trình Vũ bất mãn.
Ngài Thiện ra hiệu cho người bên ngoài nhanh chóng đi vào, chỉnh trang lại cho Trình Vũ.
Hình tượng Chiến thần không phải đóng giả là được, mà còn có đội ngũ ở sau chỉnh chu đầy đủ từ nét mặt, quần áo đến chi tiết nhỏ như phụ kiện.
“Hừ, đừng coi thường. Chỉ cần không động vào đám người đó, cậu muốn chơi bời ở ngoài thì chờ sau khi xong việc đi.”
Ngài Thiện khinh bỉ nhìn Trình Vũ.
Hắn ta vẫn không phục, tại sao đám người danh gia cứ làm trò như thế chứ?
“Ông có phải lo xa quá không”
“Tôi muốn hỏi. Nếu... là nếu tôi chấp nhận một vị tiểu thư nào đó. Thì có gì sao?”
Trình Vũ vẫn muốn hỏi rõ, hắn ta không tin chỉ là chuyện lăn lộn cùng người phụ nữ, sao lại có chuyện rắc rối gì được chứ.
Bọn người kia còn không vì sợ xấu hổ mà im miệng sao?
Đây chính là tâm lý chung còn gì?
“Tốt nhất cậu nên nghe lời tôi. Hoặc cậu sẽ nhận cái kết còn thảm hết cái chết.”
Ngài Thiện nhíu mày nhìn hắn ta, cảm giác có gì đó không đúng.
Ông ta đuổi đám người kia ra ngoài, bước lại gần Trình Vũ, nắm cổ áo hắn ta kéo ngược lên.
Ánh mắt vô cùng nguy hiểm, Trình Vũ nuốt ực một cái, cả người sợ hãi, cảm giác khoái cảm như vừa đứng trên thế giới phút chốc biến mất.
“Trình Vũ, cậu nhớ cho kỹ thân phận cậu là gì! Đừng động vào đám người bọn họ đưa tới, thân phận từng người dù là thấp nhất cũng đủ giết chết cậu đấy.”
“Nhớ cho kỹ, lần sau còn tự tiện ra ngoài phỏng túng quá mức, thì chờ cậu chính là cái chết.”
Nói dứt lời, hắn vứt Trình Vũ xuống đất.
Hắn ta bị nhào cả người ra ngoài, cảm thấy vô cùng ấm ức, cả bộ đồ vừa được chỉnh chu lại lộn xộn.
“Vào làm lại đi!”
Ngài Thiện lại mở cửa ra lệnh cho đám người kia vào làm lại.
Trình Vũ nhìn ánh mắt Ngài Thiện cũng không dám lộn xộn, chợt nhớ tới chuyện hôm qua đã làm.
Cơ hồ trong nội tâm hắn nổi lên chút bất an, nếu như bọn người kia biết hắn không phải Chiến thần?
Nếu bọn người này vứt bỏ hẳn... vậy thì?
Trình Vũ càng kiên định phải lấy cho bằng hết các thứ củ cải vật chất mà đám người kia dâng lên.
Sau đó bỏ trốn ra nước ngoài. Trời cao người ở xa, làm sao mà bắt được?
Lúc này tại khu resort Bạch Ngọc, Vinh Y Tiếu tìm Trần Giai Linh cả nửa ngày cũng không thấy, vô cùng lo lắng.
Khi hắn còn đang tức giận thì có điện thoại reo lên.
“Con chào dì Thẩm.”
Vinh Y Tiếu chuyển qua một thái độ lịch thiệp cơ bản.
“Vinh thiếu, Giai Linh nhà chúng tôi vừa rồi xảy ra chút tai nạn. Trần gia nhận tin cũng gấp gáp đưa con bé về lại phương Bắc.”
Giọng Thẩm Thanh Hương vô cùng lo lắng, nên Vinh thiếu cũng gấp gáp theo.
“Sao cơ? Sao con không biết? Em Giai Linh có sao không? Hay con đưa em ấy về nhé.”
“Nhưng sao lại không ở đây mà phải đi về phương Bắc?”
Vinh Y Tiếu nhíu mày khó hiểu.
“Vinh thiếu à, con cũng biết ở đó thành phố nhỏ, mà Giai Linh tuy tai nạn không nặng, nhưng lão gia nhà chúng tôi yêu con gái như mạng. Sao có thể yên tâm”