Mục lục
Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Sau đó ra hiệu cho thuộc hạ lội Đại Hải về căn cứ bí mật. 

“Long chủ, tôi đến vừa kịp” Hữu Thủ cúi chào Hồ Cửu. 

Tiểu Long ôm ngực nhướn mày. 

“Hừ, cứ cho các người thắng thì cũng không thể nào chống lại đại gia tộc, hơn nữa nếu làm gì chúng tôi, bọn họ sẽ trả thù tàn nhẫn hơn.” Tiểu Long uy hiếp. 

Hắn ta biết rõ thực lực của đám người kia, mạng của anh em họ không đáng, nhưng đại gia tộc kỵ nhất là uy hiếp đến tôn nghiêm cùng quyền uy của họ. 

Dù là có nguy cơ lấn lướt họ, bọn người đó cũng sẽ áp chế cho bằng được. 

“Vậy tôi cũng muốn biết cảm giác được bọn người đó quan tâm là như thế nào?” 

Hồ Cửu nói xong thì ra hiệu cho thuộc hạ ra tay. 

Tiểu Long cùng Tiểu Vũ đã bị thương căn bản không thể làm gì được. 

“Đừng, đừng!” 

Giọng nói hấp tấp muốn ngăn cản Hồ Cửu. 

Dung Vị hớt hãi chạy ra ngoài, muốn ngăn cản Hồ Cửu cùng đám người của Hồ Cửu. 

Hồ Cửu thấy vậy thì cũng để thuộc hạ dừng tay, nhưng duy trì trạng thái sẵn sàng. 

“Cho tôi lý do.” 

Lúc này lòng tin của Hồ Cửu với Dung Vi hầu như bị lung lay. 

Anh còn chưa biết Dung Vị đã trải qua những gì, cũng không biết có chuyện gì mà tới mức các đại gia tộc lại truy lùng Dung Vị, còn có gia tộc muốn trả thù anh ta. 

Như vậy phải là một chuyện gì đó vô cùng lớn, thậm chí có thể nói năm đó bị hãm hại không đơn giản là vì ganh ghét đố kỵ mà còn nguyên nhân sâu xa. 

Mà người anh em chí cốt trước mặt anh đây lại còn che giấu nguyên nhân, lòng tin của Hồ Cửu muốn sụp đổ rồi. 

“Tôi... tôi.” Dung Vị ấp úng không nói thành lời. 

“Đưa họ về căn cứ, canh phòng nghiêm ngặt, chờ tôi xử lý.” 

Hồ Cửu cũng nhanh chóng ra quyết định, anh không giết bọn họ không phải vì Dung Vị, mà anh biết có gì đó mà Dung Vị giấu anh. 

Anh muốn biết đó là gì? 

Sau khi thuộc hạ đưa những người kia đi, Hữu Thủ cũng an bài người dọn dẹp hiện trường. 

Nói gì thì nói hai tên kia cũng là cao thủ, cao thủ ra tay mọi thứ hoang tàn. 

“Đi vào thôi” Hồ Cửu lạnh nhạt nói. 

Dung Vị nghe ra ngữ khí lạnh lùng của Hồ Cửu, bất giác buông xuôi cả người, anh ta biết bản thân có lẽ sắp đánh mất người anh em thân thiết nhất. 

Mọi lỗi lầm đều phải trả giá! 

Hữu Thủ ở bên ngoài sắp xếp xong việc cũng bố trí người bảo vệ ở đây, anh ta cảm thán, không thôi. 

Chiến thần quả là Chiến thần, nơi này nếu không phải có bố trí trước có lẽ mọi thứ đều bị thiêu rụi. 

Mà bên trong nhà, Hoàng Đàn còn đang ngồi uống nước, hắn quá khát rồi, vừa rồi là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Dung Vị lại cứ ngớ người ra. 

Đây là chọc hắn tức chết mà! 

“Này, này... anh xem đi. Lúc ngàn cân treo sợi tóc anh làm gì vậy hả.” 

Hoàng Đàn tức giận như muốn tính số với Dung Vị. 

“Được rồi, anh ra ngoài đi. Hôm nay làm rất tốt.” Hồ Cửu vẫn lãnh đạm nói. 

“Vâng.” Hoàng Đàn đi vẫn không quên quăng lại cái liếc mắt cho Dung Vị. 

Dung Vị biết bản thân vô dụng liên lụy mọi người. 

“Bọn họ... không tha cho Dung Vị.” Tuyết Ngụy run run nói. 

Vì Hoàng Đàn cùng Hồ Cử đã lập ra trận pháp, nên Tuyết Ngụy cùng Dung Thất ở trong nhà hầu như không rõ tình huống, chỉ là tiếng động quá lớn, vẫn là để hai người nghe được. 

“Cha mẹ nuôi, một chút rắc rối mà thôi. Con đã bố trí rồi, lát nữa sẽ có người đưa cả hai đi đến nơi khác. Sau đó sẽ không còn ai tới làm phiền mọi người nữa.” Hồ Cửu trong lòng đã có quyết định. 

Trước mắt Dụng Thất cùng Tuyết Ngụy dù sao cũng là cha mẹ nuôi của anh, bảo vệ họ là điều cần làm. 

“Cha mẹ chuẩn bị đồ một chút, lát nữa con sẽ đón mọi người đi. Dung Vị cùng con ra ngoài mua chút đồ rồi về. Hiện tại đều ổn rồi, đừng lo lắng” Hồ Cửu trấn an hai người già. 

“Thật sự ổn sao... bọn họ..” Dung Thất lo lắng nhìn con trai cùng Hồ Cửu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK