Mục lục
Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu mà dạy ai cũng giỏi thì hẳn là các trường học không có học sinh yếu rồi, Hồ Cửu có lòng tin với năng lực của bản thân. 

“Thế tôi đi lấy lại là được đúng không?” Hồ Cửu nói một câu nhẹ bẫng. 

Lão Bạch cùng Lão Hắc nhíu mày nhìn Hồ cứu, cứ như anh vừa nói ra chuyện gì đó phi lý. 

“Sao lại nhìn như thế? Không ổn? Hồ Cửu sờ sờ mũi, cảm thấy mình nói cũng không có gì không đúng cả. 

“Ngu ngốc.” Lão Hắc tức giận định gõ đầu Hồ Cửu. 

May mà anh né kịp, thân thủ của anh vẫn tốt nha. 

“Lão Hắc, động khẩu không nên động thủ a.” Hồ Cửu cười cười nói. 

Quả thật Hoàng Đàn khá mạnh, kết giới cùng ẩn thuật trận kia quá mức lợi hại, không phải anh không biết. 

Nhưng cũng chẳng phải là anh phá được sao, Hoàng Đàn kia có thể hơn chiến thần sao? 

Hồ Cửu có chút tự cao trong vài phút. 

“Lão Hắc à, cậu ta nói không sai. Trận pháp, kết giới kia do cậu ấy phá mà cứu chúng tôi. Không phải không hy vọng.” Lão Bạch chậm rãi nói, ánh mắt lóe lên chút hy vọng. 

“Lão Bạch! Ông đừng nghĩ lão già tôi không biết ông nghĩ gì? Hoàng Đàn là do ông dẫn dắt, Hồ Cửu là do tôi toàn tâm bồi dưỡng. Tôi không muốn Hồ Cửu bồi theo Bạch gia các ông” Hắc Cảnh kiên quyết. 

Đừng nhìn ông như lão ngoan đồng mà lầm, Lão Hắc vô cùng quan tâm Hồ Cửu. Chiến thần là trách nhiệm, tuy là rạng danh, người người nể trọng, nhưng kẻ thù cũng trùng trùng lớp lớp. 

Nếu không phải Hồ Cửu có thực lực cùng cái trách nhiệm quỷ quái nhiều đời Chiến thần kia, ông vạn lần cũng không muốn Hồ Cửu phải lăn xả như thế. 

“Chỉ là lấy lại, không cần nghiêm trọng như thế” Hồ Cửu như có như không nói. 

Thật sự anh nghĩ rất đơn giản, tới lấy thôi, hoặc là cướp hoặc là trộm, hoặc trấn áp mà lấy. Sao lại nghĩ nhiều như thế chứ? 

Lão Hắc nhìn Hồ Cửu lại thở dài, đứa trẻ này là quá đơn giản hay coi thường người khác chứ? 

“Hồ Cửu! Con nghĩ bản thân đã thực lực đối đầu với Hoàng Đàn sao?” Hắc Cảnh nhìn anh với ánh mắt khinh thường, bĩu môi nói. 

“Đệ tử của mình mà không đủ tin tưởng sao?” Hồ Cửu bày ra bộ dáng khinh khi lại lão Hắc. 

Nhìn một màn này, ánh mắt lão Bạch sáng lên, ít ra Bạch gia cũng còn chút cơ hội rồi. 

“Bạch Cư tôi cùng Bạch gia xin mang ơn cậu suốt đời, nguyện hỗ trợ cậu hết sức.” Bạch Cư đứng lên vừa nói vừa cúi đầu hướng về phía Hồ Cửu. 

Động tác của Bạch Cư làm cho Bạch Thổ giật mình. 

Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, Bạch Thổ cảm giác có chút gần gũi. Nếu là với Hoàng Đàn, cô thấy chán ghét, thì với Hồ Cửu cô lại cảm thấy vô cùng thân thiết. 

Chợt thấy suy nghĩ của mình quá bạo dạn, Bạch Thố cúi mặt, mang tai đỏ lên. 

Hồ Cửu nhìn thấy Bạch Cư cúi đầu thì nhìn Hắc Cảnh, nhíu mày lại. 

Này chẳng khác nào đặt anh vào thế đã rồi. 

Lão Hắc nhìn một màn này cũng xem như khó xử, gật đầu muốn Hồ Cửu nhận lời. 

“Được, tôi chỉ là tiện tay. Về sau lấy đồ về được rồi thì Bạch gia cứ đi đường Bạch gia mà thôi” Hồ Cửu cũng không có ý định dính líu quá nhiều tới các gia tộc lớn. 

Bản thân anh muốn có sẽ tự thân vận động, trước giờ cũng là như thế. Dù nói Hắc Cảnh là thầy, nhưng nếu anh không cố gắng thì mọi thứ đều là con số không. 

“Anh.” Bạch Thố hơi nôn nóng. 

“Chỉ cần Trấn Hồn Tụ về lại tay Bạch gia, tôi xin hai tay tặng cậu tất cả bí thuật của Bạch gia.” Bạch Cư cắt lời Bạch Thố. 

Ông nhìn cháu gái của mình, còn không rõ tâm ý của nó sao? Nhưng lúc này chưa kịp mở lời, Hồ Cửu đã mở lời nói đã có vợ, còn gì có thể nói sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK