Mục lục
Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đều ở thế như nhau, không cần thiết phải ra mặt làm mất cân bằng hai bên. 

“Chuyện này giao cho cậu đấy Hoàng Đàn. Nếu như không đủ khả năng, có thể nhờ Lão Lý hoặc Thanh Ngũ hỗ trợ” 

Hoàng Đàn củi đầu sau đó nhanh chóng đi ra ngoài sắp xếp. 

Đùa sao? Hắn làm gì đủ khả năng chứ? 

Bao nhiêu gia tộc lớn bé, bọn họ dâng đồ thì cũng thôi đi, ai mà không mong muốn dâng người lên cho chiến thần chứ? 

Hắn sợ Lão Lý cùng Thanh Ngũ cộng lại cũng không kịp ấy chứ. 

Có khổ mà không nói được nha. 

“Lão Lý, ông gọi Thanh Ngã nhanh chóng hỗ trợ Hoàng Đàn đi.” 

“Nhưng mà... Vẫn để tên giả mạo kia ung dung sao?" 

Túc Trì bức xúc, thực sự không muốn uy danh Chiến thần bị vấy bẩn. 

“Hắn sẽ không ung dung, cuộc chiến này xem ai kiên nhẫn hơn mà thôi.” 

“Rất nhanh bọn người kia... chắc chắn sẽ gặp báo ứng” 

“Mà chúng ta chính là sự báo ứng đáng sợ của chúng.” 

Nhìn Túc Trì, Hồ Cửu kiên định nói. 

Nghe vậy Túc Trì cũng kiên định gật đầu. 

Anh ta biết trong mọi cuộc chiến kẻ nào hấp tấp đều là kẻ chiến bại. 

Chỉ là... anh ta ngứa mắt tên kia lâu rồi, chờ đấy, khi mọi chuyện xong xuôi, xem anh ta hành hạ tên Chiến thần fake kia thế nào. 

Ánh mắt Túc Trì lóe lên tia tính toán. 

“Cũng nên chuẩn bị một chút, điểm hẹn tối nay phải đến. Trả cho bọn người kia chút lễ mọn cũng là điều nên làm mà.” 

Hồ Cửu cũng không phải ăn chay, trên chiến trường sống chết còn chưa màn, chút rắc rối để bọn gia tộc kia tháo gỡ cũng tốt. 

Họ biết giả mạo. 

Vậy Hồ Cửu cùng chơi một chút, tận hứng cùng vui mà. 

“Hữu Thủ, cậu cũng nên phát huy chút công dụng rồi” 

Hữu Thủ nghe Hồ Cửu nhắc tới mình, lông tơ chợt dựng lên. 

“Long chủ à, anh Hồ à, Chiến thần à... Ngài không bản tôi đấy chứ...” 

Nói xong anh ta nuốt một ngụm nước bọt. 

“Bán cậu được giá sao?" Hồ Cửu liếc mắt nhìn anh ta. 

“Tối nay cậu sẽ có mặt... sẽ là thành viên quan trọng của gia tộc bí ẩn. Xem nào...” 

“Là Ngài Tuế!” Lão Lý lên tiếng. 

“Hửm?” Hồ Cửu cùng mọi người cũng nghi hoặc nhìn ông ta. 

Lão Lý cười cười nói: “Ngài Tuế là một người chưa từng thấy mặt, vô cùng trẻ tuổi. Nhưng chúng tôi trong nội các lúc trước đều nghe qua, người này rất hào phóng, chỉ cần đạt được thứ họ muốn họ sẵn sàng chi mạnh tay” 

Nghe tới đây Hồ Cửu gật đầu, cười nguy hiểm hơn. 

“Tốt! Hữu Thủ, cậu biết nên làm sao rồi chứ?” 

Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ, ánh mắt mang tính cảnh cáo khá cao. 

“Tôi.” 

“Không cần làm quả. Chỉ cần lấy danh nghĩa của họ, đạt được tất cả lợi ích họ muốn, không cần làm bẩn đại danh của họ làm gì? 

“Khi chuyện bại lộ, tự khắc họ tự hứng lấy hậu quả. Chúng ta chỉ nên kiếm lợi thôi.” 

Hữu Thủ nghe xong gật gật đầu. 

“Lão Lý à... ông xem đi, tác phong ông khá tốt. Chi bằng... theo cậu ấy, hướng dẫn một chút về tư thế gọi là nhã nhặn kiệm lời. Được chứ?” 

“Vâng.” 

Lão Lý tinh ý nhận ra, đây là Hồ Cửu muốn dạy dỗ Hữu Thủ. 

“Long chủ à... Ngài lấy việc công trả thù riêng” 

Hữu Thủ giận dỗi đáp. 

“Cậu nói xem.” 

Hồ Cửu cũng không phản bác. 

Đây là để Hữu Thủ chừa cái tội nói nhiều, nói lời vô nghĩa. 

Thấy ánh mắt cảnh cáo của Hồ Cửu, anh ta cúi mặt tỏ thái độ chấp nhận số phận. 

“Hữu Thủ à, cậu xem đi, ai may mắn như cậu. Sắp tới được mọi người vây quanh kính trọng, thật là mong chờ.” 

Lão Lỳ cũng nhân lúc bỏ đá xuống giếng. 

Cả phòng ồ lên cười thoải mái. 

Chờ đợi họ chính là một cuộc cân não phía trước

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK