“Hay là tới nhà hàng gần công ty đi” Lục Thạc đề nghị.
“Vậy đi bộ cũng được rồi.” Hào Danh Đạt chợt nảy ra suy nghĩ.
Dù sao anh ta cũng lười nha, nếu xa một chút có thể đi xe còn phải xuống bãi xe, hiện tại thì tốt rồi, không cần nữa.
Vì tập đoàn Sunny nằm ở khu trung tâm, nơi đây cũng tập trung nhiều công ty lớn nhỏ.
Nhà hàng quán nước cũng vì thế mà tập trung xung quanh phục vụ ăn uống cho các nhân viên văn phòng.
Vào nhà hàng đồ ăn Nhật gần nhất, Lục Thạc cảm giác hơi lạ, lâu lắm rồi cô mới được ăn đồ Nhật.
Cũng không phải vì nó đắt đỏ, mà vì từ sau khi sự việc Hồ Cửu bị hãm hại phải bỏ xứ đi, cô cũng không còn bạn nữa.
“Lục tổng thích ăn đồ Nhật sao? Thật tốt” Hào Danh Đạt cũng rất thích ăn những thứ này.
“Cũng không hẳn là đặc biệt thích, nhưng cũng ổn” Lục Thạc cố gắng giữ khoảng cách cho bản thân mình.
“Vào thôi, chúng ta cũng chỉ có bốn lăm phút thôi.” Hào Danh Đạt còn đang nghĩ Lục Thạc lo chậm giờ làm.
Nhưng điều mà cô không ngờ nhất chính là thấy Hồ Cửu cùng Lục Chỉ ngồi ở bàn phía ngoài.
“Cha...sao hai người lại ở đây” Lục Thạc cảm thấy có chút chột dạ như có làm gì sai.
Nhưng sau đó cô bình tĩnh lại, tự trấn an mình rằng bản thân không làm gì sai cả.
“Lúc nãy Hồ Cửu gọi con, cha muốn cùng cả nhà ăn cơm thôi. Nhưng vẫn không gọi được, may mà gặp con ở đây” Lục Chỉ gặp con gái thì càng cười tươi.
Hồ Cửu nhìn thấy Lục Thạc thì cũng vô cùng vui mừng, anh gọi cô không được, cũng chỉ nghĩ đơn giản là cô ham công tiếc việc lại quên ăn uống.
Đành đưa Lục Chỉ đến ăn gần chỗ làm của Lục Thạc, ăn xong mang một ít qua cho cô.
“Trùng hợp rồi, mọi người cùng ăn đi.” Hồ Cửu vui vẻ nói.
Lục Thạc trong lòng có hơi chột dạ, muốn nói lại thôi.
“Ừ tại lúc đó còn bạn cũng không để ý điện thoại” Nói rồi cô hơi lúng túng giải thích.
Hào Danh Đạt thực sự là thèm ăn rồi, mùi đồ ăn như đang kích thích anh ta vậy.
“Đã vậy không cần khách khí, cứ ngồi cùng là được.” Hào Danh Đạt nhanh chóng nói.
Vừa nói anh ta vừa kéo ghế ngồi vô cùng thoải mái.
“Ngồi đi, ngồi đi.” Lục Chỉ cười vui vẻ.
Hôm nay ông ra ngoài đi nhiều một chút, cảm thấy thoải mái hơn, lại gặp nhiều chuyện vui, ông tươi tắn hơn không ít.
Hồ Cửu kéo ghế cho Lục Thạc.
“Em muốn ăn gì?” Hồ Cửu vô cùng quan tâm.
Hào Danh Đạt thấy một màn này cũng cười vui mà trêu chọc.
“Lục tổng đây là cô có phúc nha.” Anh ta vui vẻ uống ngụm nước nói.
“Không...phải.” Lục Thạc muốn phản bác nhưng cũng không biết nên nói gì.
Mọi người nghe vậy thì cũng chỉ nghĩ rằng cô đang ngại ngùng.
“Mỗi thứ một phần” Hồ Cửu thoải mái gọi món.
“Có nhiều quá không, chúng ta ăn không hết” Hào Danh Đạt bất ngờ nói.
“Hào tổng, xem như không hết gói lại mang về. Dù sao cũng nên cảm ơn Hào tổng chiếu cố vợ tôi.” Hồ Cửu vui vẻ thoải mái nói chuyện.
Nhìn hai người đàn ông trước mặt nói chuyện, trong lòng Lục Thạc có tư vị khó chịu không nói nên lời.
“Anh Hồ nói quá rồi. Người năng lực như Lục tổng thì còn cần tôi giúp đỡ sao?” Hào Danh Đạt khiêm tốn nói.
Hồ Cửu thầm đánh giá người trước mặt, quả là Hữu Thủ tìm đúng người. Hào tổng này biết co biết giãn, rất được việc.
“Hào tổng đừng khách khí.” Hồ Cửu cười nói.
Hào Danh Đạt thấy Hồ Cửu hào phóng lại là chồng Lục Thạc thì vô cùng khách khí.
Tại sao ư?
Đùa sao? Hữu Thủ với Lục Thạc vài phần kính trọng, còn đặc biệt nói anh ta phải lưu tâm Lục Thạc.
Mà Lục Thạc kia trước giờ chỉ là một tiểu thư Lục gia, tuy có năng lực nhưng Lục gia đè ép bao lâu, còn không phải là người ở sau Lục Thạc.
Hào Danh Đạt thực sự rất có năng lực lại có mắt nhìn, cho nên việc anh ta nhận ra Hồ Cửu có thân phận không tầm thường là chuyện đương nhiên.
Lục Thạc vẫn cúi đầu gắp đồ ăn, cũng chưa từng ngẩng lên nói chuyện.
“Dạo này em bận như vậy có khó khăn gì không?” Hồ Cửu gắp một miếng rong biển bỏ vào
chén Lục Thạc.
“Cũng tạm ổn, không sao” Lục Thạc không ngẩng mặt lên.
Ai cũng cho rằng cô là đang ngại ngùng mà thôi.