Mục lục
Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Được, tôi sẽ không để ông mất mặt.” Thương Nhật cũng vui vẻ nhận lời. 

Sau khi Lão Trư rời đi, Thương Nhật nhanh chóng liên hệ với Lão Lý. 

“Lão Lý, gặp mặt một chút, không phiền chứ?” 

“Lão Thương, hôm nay là có chuyện gì mà rồng lại muốn đến nhà tôm thế kia?” 

Giọng nói trầm đục của Lão Lý lộ chút uy quyền. 

“Tất nhiên là có chuyện, còn là chuyện nghiêm trọng. Lão Lý ông biết chuyện quán X.0 cùng đám lâu la chết ở bãi đất hoang rồi chứ?” Thương Nhật cũng không dài dòng mà vào thẳng vấn đề. 

Đầu dây bên kia hơi khựng lại, im lặng một chút như đang suy nghĩ. 

“Đến chỗ cũ.” 

Sau đó là tiếng tít tít. 

Thương Nhật biết, Lão Lý luôn cẩn trọng, thậm chí có chút cứng nhắc. Nhưng người như ông ta thì có lẽ nên vậy. 

“Chuẩn bị xe đi.” 

Tên đàn em gật đầu rồi nhanh chóng đi làm. 

Thành phố Gia từ khi nào lại là nơi ngọa hổ tàng long rồi? 

Tại biệt thự Bạch Nguyệt, 

Hồ Cửu nhìn xung quanh khu biệt thự này rồi thở dài một hơi, cha mẹ của Dung Vị mấy ngày qua vẫn luôn trông ngóng con trai quay về. 

Họ vừa nhìn thấy Hồ Cửu thì vô cùng vui mừng. 

“Hồ Cửu, vào đi con trai, ăn sáng chưa?” Tuyết Ngụy vội vàng đứng dậy lên tiếng. 

Dung Thất cũng mừng rõ đứng dậy. 

“Cha mẹ nuôi. Ăn thôi nào" Hồ Cửu cười trả lời. 

“Con ngồi đi, mấy nay có việc bận à? Không thấy con ghé qua.” Dung Thất chậm rãi hỏi han. 

“Cũng...có chút. Chuyện Dung Vị..” Hồ Cửu cảm giác hơi khó nói, anh cũng không biết nên nói thế nào cho phải. 

Dung Thất vội vàng nói: “Đừng lo lắng, chuyện Dung Vị chúng ta biết...rất khó. Đừng quả đặt nặng, xem như là do số mệnh.” 

Nhìn Dung Thất vô cùng thấu tình, Dung Vị là con ruột của ông, nhưng ông lại tỏ ra không nôn nóng. 

Hồ Cửu biết bản thân hai người lớn tuổi này mong ngóng Dung Vị, nhưng cũng là thật tâm đối đãi với anh. 

“Cha mẹ nuôi, hai người lo lắng quá rồi. Dung Vị hết tháng này có thể về, trong trại giam cậu ta cũng được hưởng chế độ tốt nhất rồi. Chỉ là con đang chuẩn bị một số việc trước khi cậu ấy về đây, ít nhất cũng không kéo đến sự trả đũa của bên khác.” 

Dừng một chút, Hồ Cửu tiếp tục nói. 

“Trước mắt con sẽ tìm người bảo vệ cha mẹ, sau đó...có lẽ trong hai tháng, cha mẹ nên ở nhà cho an toàn.” 

“Có nguy hiểm? Vậy...con.” Tuyết Ngụy cảm thấy lo sợ. 

“Con không sao cả, mọi người yên tâm. Dung Vị sau khi về sẽ ở đây, tốt nhất mọi người cố gắng ở lại nhà trong hai tháng. Sau khi xong việc, có lẽ sẽ bình thường.” Hồ Cửu suy nghĩ một chút. 

Dung Thất mắt đỏ hoe cũng không nói nhiều, ông biết Hồ Cửu làm gì cũng vì họ vì Dung Vị. 

Miễn là có chút hi vọng, nói ông bà làm gì cũng được. 

“Hồ Cửu, con cực khổ rồi.” Tuyết Ngụy nghẹn ngào nói. 

“Không sao cả, không cực khổ, con chỉ lo lắng cuộc sống sau này của mọi người, e là không êm đềm như trước.” Hồ Cửu hơi nhíu mày có vẻ trầm tư. 

Thật sự anh chưa rõ ràng kẻ đứng sau chuyện hãm hại anh cùng Dung Vị là ai? Nhưng anh biết kẻ sau màn tâm cơ ẩn chứa khá sâu, bản thân cũng khá cẩn thận mới không để lại dấu vết. 

Cũng không sao, dù là ai kẻ đó cũng không ngờ anh về rồi, quay về để trả thù, kẻ kia dù là ai đi nữa, anh cũng sẽ lôi hắn ra khỏi bóng tối. 

Chẳng phải Dung Vị ra từ có hắn nhúng tay cản trở, lần này anh xem hắn làm thế nào không để lại dấu vết. 

“Con cũng cẩn thận, mặc kệ thân già này đi, chỉ cần con cùng Dung Vị bình an, có thí mạng già này ta cũng cam lòng” Tuyết Ngụy nói tiếp. 

Bà vô cùng thương con trai, cũng không nỡ để Hồ Cửu phải bôn ba. Suy cho cùng bao năm rồi, họ chịu khổ cũng quen rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK