Hồ Tiêu không đi một mình, hắn còn dẫn theo vài tên thủ vệ, chỉ là hắn đã ngông cuồng thành thói.
Dù gì Hồ gia ở phương Bắc cũng là một đại gia tộc lâu đời, hắn lại là độc định duy nhất của Hồ gia.
Các nhánh lẻ của Hồ gia không có con trai, vì vậy mọi người Hồ gia mới dốc lòng hướng về hắn, tài nguyên đều dùng để bồi dưỡng cho hắn.
Chỉ là Hồ gia có dốc lòng thể nào thì vẫn không tránh được việc Hồ Tiêu là kẻ không đủ năng lực, mà cũng vì Hồ Tiêu trong lòng hiểu rõ nên mới trở thành kẻ không sợ trời không sợ đất như vậy.
Ầm...
Hồ Tiêu ra lệnh cho những tên đi theo đập vào xe của Hữu Thủ, vẻ mặt của hắn ta vô cùng tức giận, có lẽ là muốn tìm chỗ trút giận mà thôi.
“Đâm vào đi! Không cần xuống xe.” Hồ Cửu nói.
Hữu Thủ còn đang định xuống xe dạy dỗ bọn kia một bài học thì lại nghe được Hồ Cửu chỉ thị.
Anh ta hơi khó hiểu nhìn Hồ Cửu lần nữa, dù sao đây cũng không phải là cách hành xử thường thấy của Hồ Cửu.
“Đâm... vào họ?” Hữu Thủ muốn xác nhận lần nữa.
Phải biết xe của Hữu Thú nhìn bề ngoài có thể nói là rất bụi bặm, không giống xe đắt tiền, nhưng thực ra đây là xe địa hình chuyên dụng, động cơ rất mạnh, du va chạm nhỏ thì họ cũng không hề hấn gì.
Mà xe của mấy người Hồ Tiêu có thể thấy là đầu xe đều bị móp hoặc vỡ, trông khi xe của Hữu Thủ vẫn nguyên vẹn như cũ.
Nếu anh ta rồ ga đâm ngang, e là Hồ Tiêu không chết cũng bị thương.
“Đối với người cặn bã như thế, cần tôi thương xót?” Hồ Cửu thấy ánh mắt Hữu Thủ thì lại nói.
Hữu Thủ biết Hồ Cửu nói thật, anh ta nổ máy nhấn ga phi thẳng vào đám người đang đập xe phía trước.
“A..."
“Thiếu gia... mau tránh.”
Đám hộ vệ nhao nhao lôi Hồ Tiêu ra khỏi đầu xe của Hữu Thủ.
Hồ Tiêu cùng đám thủ vệ cũng không ngờ là Hữu Thủ dám đâm thẳng vào bọn họ, ở phương Bắc xa xôi kia, ai thấy mặt Hồ Tiêu cũng phải nể ba phần.
Dù là Vinh thiếu hay Trần tiểu thư gì kia, tuy không ưa gì Hồ Tiêu, nhưng nhìn thấy vẫn phải dùng thái độ trung hòa nhất mà đối đãi.
Suy cho cùng Hồ gia còn có Hồ Lâm, cùng mấy lão già kia, thực lực còn nhiều, mà bọn họ lại không muốn đại gia tộc đối đầu nhau.
Dù là kẻ thẳng cũng tổn hại không ít!
Rắc.
"A... á."
Tiếng hét chói tai của Hồ Tiêu làm Hồ Cửu thấy phiền.
Cũng may hộ vệ lanh lẹ lôi kịp Hồ Tiêu ra khỏi đầu xe, nhưng chân của Hồ Tiêu thì lại bị xe cán gãy.
Đau đớn tột độ!
D
Trước giờ hắn làm gì đã phải chịu cảnh đau đớn này chứ.
“Chết tiệt..”
“Đau... đau...”
Hồ Tiêu vừa tức vừa đau.
“Nhanh! Đưa thiếu gia tới bệnh viện.” Hộ vệ nhanh chóng đưa Hồ Tiêu đến bệnh viện không dám chậm trễ.
Trong lòng bọn họ vô cùng lo sợ, dù sao bảo vệ thiếu gia là trách nhiệm của họ, để thiếu gia xảy ra chuyện, bọn họ không thoát được.
“Mau... tìm... nó.”
“A... tìm ra nó.” Hồ Tiêu tức giận gào lên rồi ngất vì đâu.
Đám hộ vệ chia ra, một bên là đưa Hồ Tiêu đến bệnh viện, một bên là điều tra chiếc xe kia.
Dù sao thiếu gia tỉnh dậy vẫn cần người trút giận, mà họ điều tra được thì cũng dễ giao phó với Hồ Lâm.
“Long chủ, tên Hồ Tiêu này quá đáng ghét.” Hữu Thủ bĩu môi nói.
“Hắn như vậy là do Hồ gia.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Hữu Thủ gật đầu.
Quả thật con cháu gia tộc lớn như vậy thường được giáo dưỡng rất kỹ, hầu như không để lộ ra tiếng xấu.
Hồ Tiêu dù gì cũng là độc định, thiếu gia duy nhất của Hồ gia, trừ khi cha hắn ta có con bên ngoài.
Nếu không hẳn nghiễm nhiên sẽ thành Hồ gia chủ đời sau, mà với thái độ kia cũng biết, Hồ Lâm tại sao lại tìm người phò tá cho tên Hồ Tiêu này.