Thương Nhật nhíu mày, quả thật tuy nói 1.0 là địa bàn làm ăn phát đạt nhất của Lão Trư, nhưng hắn ta không chỉ có chỗ này.
Đừng nghĩ Lão Trư chỉ có gia sản ở thành phố này, nhiều thành phố khác gia sản của lão ta cũng khá nhiều.
Ở tại thành phố Gia này, gia sản của Lão Trư chỉ là thiếu tiềm lực so với Thương Nhật. Mà Thương Nhật được giới hắc bạch tung hê là trùm thành phố không phải là không có lý do.
Lão Trư dù nhiều gia sản đến đâu cũng chỉ là nằm gói gọn trong giới hắc đạo, còn với Thương Nhật, ông ta có mối quan hệ sâu xa với giới chính trị, thương nhân.
Có thể nói ngoài thân phận ông trùm ông ta còn là một thương nhân thực thụ, đó là điểm hơn của Thương Nhật.
“Lão Trư, bao nhiêu năm rồi tôi cũng chưa thấy ông như bây giờ”.
Lão Tư nghe Thương Nhật nói vậy thì nhíu mày.
“Lúc này không phải để đùa, ông mang danh trùm thành phố lâu như vậy, đã từng thấy qua cảnh tượng một tòa nhà bị đánh sập, sau đó được dọn dẹp trong vòng một đêm chưa?”
Thật sự chuyện tranh giành địa bàn không thiếu, cả việc quậy phá đánh sập một nhà hay một công trình cũng không phải không có, nhưng rất hiếm.
Thường là mất thời gian khá nhiều, sau nhiều lần căng thẳng, không thể nói đánh sập là đánh sập.
Quán .0 của Lão Trư càng kỳ lạ hơn, nói sập là sập, dọn dẹp gọn gàng, không có tí dấu vết. Đúng nghĩa là san bằng.
Chưa kể trước đó Lão Trư cũng chưa gây sự với bất kỳ ai, mà dù có gây sự đi nữa thì trong cả thành phố Gia này, ai đủ thực lực làm điều đó chứ?
“Lão Trư, ông chắc chắn là không biết người kia?”
Lúc này Thương Nhật cũng nhíu mày. Cũng không phải là ông ta quan tâm chuyện của Lão Trư, nhưng nếu ở thành phố này có người có đủ thực lực làm điều đó thì vị trí trùm thành phố của ông sẽ lung lay.
“Nếu tôi biết thì tốt rồi.”
Lão Trư thở dài.
“Thực sự là người lạ?”
Thường Nhật hỏi lần nữa, có hơi trầm tư. Nếu có một người lợi hại như vậy thì lẽ ra ông sẽ biết chứ?
Thuộc hạ của ông không phải dùng để trang trí.
“Ông nghĩ xem, nếu tôi biết hắn là ai, tôi còn phải ngồi đây tìm cách cùng ông sao?”
“Vậy đàn em của ông cũng không nhận ra hắn là ai?”
“Tất cả đều bị bắt, còn dư một tên tép riu thì không biết tên kia là ai?
Thương Nhật lại càng cảm giác có gì đó không đúng, ông ta chợt nhớ lại chuyện đám lâu la dưới trướng một tên đàn em bị chết ở khu đất hoang khu ổ chuột.
Thực sự Thương Nhật lúc đó cũng không để ý, chuyện bọn lâu la đụng độ không phải là chuyện ông quá quan tâm. Kẻ dưới cử theo đó làm là được.
Nhưng hôm nay ông ta lại cảm thấy quản 1.0 của Lão Trư cùng chuyện ở bãi đất hoang kia có chút liên quan.
“Chờ tôi một chút.”
Thương Nhật ra hiệu Lão Trư đợi mình, ra hiệu cho tên đàn em đi vào.
Nhìn thấy Thương Nhật ra hiệu, Lão Trư càng căng thẳng hơn, có dự cảm không mấy hay ho.
Tên đàn em từ ngoài chạy vào cúi đầu đứng trước Thương Nhật.
“Lão đại.”
“Mày nói rõ, chuyện ở bãi đất hoang hôm trước là sao?”
“Tất cả đàn em từ Mao Đầu đến Mã Hỏa đều chết thảm, không một ai sống.”
Lão Trư nghe xong thì hơi khựng lại, vội hỏi.
"Chết thế nào?”
Tên đàn em bị Lão Trư hỏi thì hơi lúng túng, nhìn qua phía Thương Nhật. Thấy vậy Lão Trư hơi khó chịu.
“Sao nào Lão Thượng? Đến tối mà đàn em của anh cũng không nể mặt rồi.”
“Lão Trư cùng chúng ta là người một người nhà, cần gì câu nệ.”
Thương Nhật nhếch mép cười.
Lúc này tên đàn em hiểu ý, thành thật kể lại.
“Khi chúng tôi đến thì anh Mã Hỏa đã chết cùng Mao đầu, những tên khác cũng chết cùng một kiểu...Một đạo chiều dứt khoát, không hề có thương tích nào khác.”
Thương Nhật lúc này mới nhớ lại, thực sự Mã Hỏa chết sao? Tên này vô cùng liều mạng, đánh giết tàn sát nhiều khi ông cũng phải để thuộc hạ đi nhắc nhở.
“Bên ông thì sao?”