Hồ Cửu cho chút bất an trong lòng, Dung Vị trong tưởng tượng của anh không phải thế này.
Nhưng dù sao có lẽ lăn lộn chốn lao tù, vất vả cực nhọc là vậy, anh cũng không thể trách Dung Vị được.
“Nhiều năm qua cậu chịu khổ rồi.” Hồ Cửu VỖ VỖ vai người anh em của mình.
“Tôi nghe nói nhiều năm qua cậu đi tha phương, mà hôm trước... tôi cũng có nghe một số người đồn đại cậu phá tiệc đính hôn của Mộc Thúy Lan.” Dung Vị hơi ái ngại hỏi.
Nghe tới cái tên Mộc Thúy Lan, Hồ Cửu chợt hiểu ra. Người anh em ngốc này của anh cái gì cũng tốt chỉ có nhìn phụ nữ có lẽ không tốt lắm.
Mà biết được thông tin này có lẽ có người đã nói cho anh ta, còn là xuyên tạc thông tin.
“Cậu xem đi, cậu vì ai mà ngồi tù, cô ta hãm hại cậu như vậy còn muốn được yên ổn.” Hồ Cửu hừ lạnh nói.
“Hồ Cửu, cậu khác rồi!” Dung Vị thở dài nói.
Nhiều năm qua Dung Vị trong tù, ăn đủ hành hạ, nếu không bị họ bắt dùng tay đào hố, thì cũng là bắt dùng tay móc bồn cầu. Bao nhiêu nặng nhọc, bẩn thỉu đều phải làm bằng tay.
Tổi đến còn phải đề phòng bọn người kia hãm hại đủ đường, nhiều năm qua từng chút một Dung Vị luôn cố gắng, cái anh ta chờ đợi chính là giữ cái mạng, được thoát khỏi đây.
Nhưng cái đêm định mệnh cách đây hai tháng đã làm Dung Vị hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta luôn cảm thấy bản thân dơ bẩn đến cực điểm.
Mà vừa sau đó một tháng lại có người phát tin cho Dung Vị, nói rằng có người muốn cứu anh, hãy cố gắng rồi sẽ được ra ngoài sớm.
Dung Vị chờ đợi bao lâu, tuyệt vọng đến cực điểm giờ lại được thắp sáng, không cố gắng sao được, anh ta còn cho rằng đó là Mộc gia giúp anh ta.
Lại không ngờ...
“Tớ nên như năm năm về trước để bọn họ chà đạp?” Hồ Cửu cảm thấy có gì đó không đúng.
Dung Vị sao lại có bộ dạng như thế này?
“Đi thôi, lên xe rồi nói tiếp, cũng không thể cứ đứng đây mãi.” Hồ Cửu lên tiếng trước, kéo tay bạn mình lên xe.
Tên lính lúc này thấy Hồ Cửu đón được Dung Vị thì lên xe đi mất, cậu ta cũng chỉ biết cúi đầu đi vào. Nhưng vừa đi giữa chừng lại thấy cổng trại giam mở ra, một tên cao to lực lưỡng, bộ mặt biến thái vô cùng, tay vác một túi đen gì đó đi ra.
Cậu lính mới hơi bất ngờ, chẳng phải tên này có mức án bảy năm, cũng chỉ mới vào được vài tháng, sao lại ra rồi?
Nhưng cũng không thể hỏi gì đành về vị trí, mà đón chờ cậu lính kia chính là sự mắng chửi của đội trưởng.
Trên xe, không khí có chút nặng nề.
“Cha mẹ tôi.” Dung Vị cũng mở lời trước.
“Cha mẹ nuôi vẫn ổn, mọi người đều chờ cậu.” Hồ Cửu không nhanh không chậm trả lời.
“Cậu... nhiều năm qua.” Trong lòng Dung Vị có chút chua sót, có chút ganh ty.
Anh ta không rõ bản thân mình thế nào, từ cái đêm định mệnh kia, anh ta luôn cảm thấy chán ghét những người xung quanh mình.
Tuy lòng Dung Vị biết Hồ Cửu cũng bao nhiêu khó khăn, cực nhọc, đều là bị hãm hại làm gì ai hơn ai chứ.
Nhưng trong lòng Dung Vị nhìn thấy Hồ Cửu vẫn khí thế đến đón mình, trong lòng anh ta có chút gì đó không cam lòng.
Hồ Cửu cũng không kể lể chuyện đã giúp đỡ cha mẹ Dung Vị, anh sợ làm Dung Vị đau lòng.
“Nhiều năm qua, tớ có chút chật vật, nhưng giờ ổn rồi. Có thể bảo vệ cậu, cũng có thể tìm những kẻ năm đó báo thù.” Hồ Cửu ánh mắt lóe lên tia sáng.
Dung Vị nghe vậy thì cúi đầu, cũng không có ý kiến gì, có lẽ bao năm ở trong tù đã mài mòn ý chí của anh ta.
“Bỏ đi, trả thù được gì chứ? Họ không phải người chúng ta có thể động vào.” Dụng Vị thấy thiếu, không muốn gây thêm chuyện.
Bao năm qua anh ta chịu đựng như vậy là quá đủ rồi.
“Cậu có chắc chắn chúng ta không trả thù thì bọn người kia sẽ cho chúng ta sống yên ổn? Hồ Cửu nhướng mày.
Trong lòng anh hiểu rõ, bao năm cực khổ trong tù giam, có lẽ ý chí còn sót lại để Dung Vị sống tiếp chính là cha mẹ cùng vị hôn thê kia.