Lục Thạc nhìn Hồ Cửu vô cùng chán ngán, cô không hiểu nổi sao lúc đó mình lại có thể đồng ý lấy anh.
“Nếu không nói gì đừng làm phiền tôi.” Lục Thạc đang muốn đóng cửa.
Hồ Cửu nhanh chóng chặn cửa lại, bộ dạng vô cùng hấp tấp.
“Vợ à... chúng ta ngồi lại nói chuyện một chút.”
Anh cuối cùng cũng nói được một câu mạch lạc.
“Được. Tôi nghĩ nói rõ cũng tốt.”
Trong lòng Lục Thạc đã hạ quyết tâm, cô muốn tự do cho bản thân, có thể giúp đỡ Hồ Cửu tài chính cô sẽ giúp.
Nhưng cả hai không thể là vợ chồng, bản thân Lục Thạc cũng tự nhủ sẽ vẫn giúp đỡ Hồ Cửu.
Vốn căn biệt thự này có hai phòng, một cho Lục Chỉ, một là Lục Thạc, còn một căn phòng nhỏ hơn dành cho khách thì Hồ Cửu dùng để nghỉ ngơi.
Hồ Cửu cũng ít khi ở nhà, vả lại nhiều năm bôn ba nơi chiến trường, chỉ cần một góc nhỏ cũng đủ để anh nghỉ ngơi.
Cho nên Lục Thạc cũng không còn cách nào, để Hồ Cửu vào phòng, dù sao đây là biệt thự lớn cho nên phòng của Lục Thạc khá rộng rãi, có thể để vừa một bộ bàn ghế sô pha.
Lục Thạc ngồi xuống ghế tay chỉ vào ghế đối diện, ý muốn để Hồ Cửu ngồi đối diện mình.
“Vợ à, anh biết nhiều năm qua... em khổ rất nhiều. Anh cũng biết thời gian gần đây anh có một số chuyện cần làm, lơ là với em. Nhưng em tin anh được không?"
“Qua đoạn thời gian này, về sau chúng ta một nhà ba người an nhàn thảnh thơi, không màn chuyện khác.”
Hồ Cửu nhìn Lục Thạc chân thành nói.
Vẻ mặt anh bây giờ vô cùng chân thành, thực sự anh chưa từng quên cô, từng giây từng phút anh đều nỗ lực.
“Hồ Cửu... tôi không phải không tin anh. Chỉ là... có lẽ chúng ta xa nhau quả lâu rồi, tôi cũng không còn cảm xúc gì với anh nữa, nếu có chỉ là tình nghĩa.”
Lục Thạc hơi thở dài một chút, cô nhìn Hồ Cửu như vậy cũng không đành lòng.
“Chúng ta có thể bồi dưỡng lại. Dù sao anh cũng về rồi." Anh vẫn cố gắng thuyết phục cô.
“Căn nhà này, chiếc xe kia... tôi sẽ trả lại cho anh. Tôi sẽ tìm căn hộ rồi chuyển ra ngoài.” Lục Thạc dứt khoát.
“Không... không... Dù có thế nào, đây cũng là nhà của em... đây là những gì em xứng đáng nhận được.” Hồ Cửu trầm mặt một chút.
Lòng anh có chút thất vọng, sau nhiều năm bôn ba như vậy đến cuối cùng anh vẫn thất bại.
Vẫn là người phụ nữ mà anh muốn bảo vệ không còn ở đây chờ anh nữa, nhưng anh cũng không oán trách cô.
“Nếu em đã quyết định... anh cũng không ép em. Chỉ là, nếu có gì có thể nói với anh. Chúng ta không cùng nhau anh cũng sẽ bảo vệ em, vẫn sẽ luôn luôn chờ em” Hồ Cửu đau lòng nói.
Một Chiến thần lẫy lừng thiên hạ, một người đàn ông vạn người mong muốn được gặp, lại thất bại trong hôn nhân của mình.
Nhưng anh biết rõ, hiện tại một lời anh không thể nói rõ, đại gia tộc còn dòm ngó, gia tộc bí ẩn chưa tìm ra, còn có vài chuyện anh cần an bài xong đã.
Chỉ cần tạo ra một nơi tuyệt đối an toàn, đó là những gì anh có thể làm được cho người mà anh yêu thương.
“Tôi... cũng không thể mặt dày mà dùng không đồ của anh. Như thế này đi, xem như tôi thuê lại hàng tháng sẽ trả tiền cho anh.” Lục Thạc cũng chút không thoải mái.
Dù cho căn biệt thự này không phải do Hồ Cửu mua cũng là nhờ vào việc anh có ân với người ta.
“Không cần! Anh quen lang bạt rồi, xem như là tổn thất anh gây ra cho em nhiều năm qua di."
Nói xong Hồ Cửu dứt khoát đứng dậy đi, cảm giác khó chịu chiếm lấy anh, hiện tại anh muốn ra ngoài một chút.
Lục Thạc thấy bóng dáng anh rời đi cũng hơi ngẩn ngơ một chút.
“Mình đã sai sao?” Cô tự lẩm bẩm rồi thở dài.
Hồ Cửu lái xe đến căn cứ của mình khu phía tây, hiện tại anh cũng không biết phải làm thế nào cho ổn.
Quả thực anh vẫn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này.
“Long chủ, sao ngài.”
Lão Lý hơi bất ngờ vì Hồ Cửu đột ngột đến đây giờ này.
“Không có gì?
Hồ Cửu lạnh nhạt đáp, sau đó vào phòng đóng kín cửa.
Lão Lý hơi gãi đầu...
“Đây là có chuyện sao?”
“Ông còn chưa đi làm cho xong việc?” Lão Thất lên tiếng.
Lão Lý hơi ngớ người nhìn căn phòng kia.