Mục lục
Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vinh Thúy Hà cười khổ, sau đó cũng gật đầu rời đi. 

Nhìn theo bóng dáng mỹ nhân, Túc Trì có chút ngẩn người. 

“Thích?” 

Hồ Cửu nhìn biểu cảm của Túc Trì có chút tò mò. 

“Không. Chỉ là quen mắt” 

“Ồ, không ngờ kẻ mà Hữu Thủ gọi là đầu đất cũng có chút tình cảm.” 

“Long chủ, không cần chọc ghẹo tôi.” 

Túc Trì nhanh chóng điều chỉnh thái độ. 

“Đi được rồi!” 

Lần này Túc Trì chủ động. 

“Cậu nghĩ là chúng ta được đi dễ dàng thế sao?” 

Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu nhận được tin phiếu miễn nhiệm của Hồ gia đạt mức cao nhất, còn không biết phải làm sao. 

Ông ta kéo Hồ Tiêu ra ngoài sảnh chờ, tức giận nhìn tên cháu trai ngu ngốc này. 

“Đồ khốn! Cậu tưởng cậu giỏi rồi sao? Hồ gia có chuyện thì Hồ thiếu như cậu ai sẽ coi trọng? Ngu ngốc vừa thôi chứ?” 

Hồ Lâm tức giận. 

“Làm sao cháu biết chứ? Trên mặt hắn cũng không in chữ..” 

Hồ Tiêu ấm ức cãi lại. 

“Còn cãi? Hay cậu nghĩ cậu là cháu tôi, là con trai duy nhất của Hồ Bách Nhân, cậu cho rằng Hồ gia rơi vào tay cậu là điều hiển nhiên.” 

“Lần này tôi cũng không có khả năng bảo vệ cậu, tự lo đi. 

“Còn có... cậu cũng không phải con trai duy nhất của cha cậu đâu. Chỉ cần chuyện lần này Hồ gia biết do cậu mà ra.” 

Hồ Lâm nói đến đây cũng lý trí dừng lại. 

Nhìn Hồ Tiêu thì ông lại càng chán ghét. 

Hiện tại ông cần tìm cách hòa hoãn, cứu vãn tình thế. 

Ông quăng cho Hồ Tiêu ánh mắt cảnh cáo rồi rời đi. 

Hồ Lâm nhớ rõ, Ngài Tuệ đã nói sẽ tiếp Chiến thần ở phía Tây, ông nên nhanh chóng xin hộ tống Chiến thần. 

Có thể xin lỗi người ta là tốt nhất! 

Lúc này Túc Trì cùng Hồ Cửu bước ra. 

Mà Dung Vị bên cạnh Hồ Tiêu cũng cảm thấy sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng. 

“Hồ thiếu phải không? À không, rất nhanh cậu không còn là Hồ thiếu nữa.” 

Hồ Cửu tự tin nói. 

Nếu hủy Hồ gia trong một nốt nhạc thì quá dễ với họ rồi. 

Nỗi đau nào cũng nên từ từ nếm trải, mới có thể cảm nhận hết được. 

“Mày nói gì? Đừng thừa nước đục thả câu.” 

Vừa bị mắng, lại gây chuyện không hay. Hồ Tiêu thật sự muốn trút giận. 

Dung Vị bên cạnh cũng cảm giác Hồ Cửu là đang đổ thêm dầu vào lửa. 

“Dung Vị, phí cho người tài như cậu. Nhìn đi... đáng sao? 

Tùy giọng điệu là châm chọc Hồ Tiêu, nhưng với Dung Vị chính là chất vấn. 

Dung Vị cũng không trả lời, trực tiếp lẩn tránh. 

“Tôi có lòng tốt nói cho cậu biết... Hồ thiếu không chỉ có mình cậu.” 

“Nếu cậu theo người chú Hồ Lâm kia, chắc chắn tiền đồ vô lượng... chậc chậc đáng tiếc a...” 

“Hồ Lâm xem như triệt để thất vọng về cậu rồi... mà cha cậu, ông Hồ Bách Nhân còn có một đứa con riêng. Nếu tính ra, nó chỉ kém cậu ba tuổi.” 

Hồ Cửu cũng không nhìn Dung Vị nữa, trực tiếp quăng cho Hồ Tiêu một ngọn lửa. 

“Mày nói bậy.” 

Hồ Tiêu không tin quát lớn. 

“Không tin? Không sao! Lần này về phương Bắc... cậu sẽ rõ..” 

“Tình báo Túc gia quân, chưa bao giờ sai” 

Trước khi đi Túc Trì nhìn Hồ Tiêu, lạnh giọng nói. 

Hồ Tiêu lúc này trong lòng vô cùng run sợ. 

Nếu chuyện đó là thật. e là người thừa kế... 

Mà sau khi Hữu Thủ rời đi, Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng xong việc rời đi. 

Ngài Thiện cùng Trình Vũ cũng nhanh chóng rời tiệc. 

Buổi tiệc lẽ ra tạo quan hệ lại thành ra công cóc. 

Vinh Y Tiếu vẫn chưa đạt được mục đích có chút tức giận. 

Mà phía bên này Trần Giai Linh sau khi được đưa vào viện cũng đã tỉnh lại. 

Toàn thân cô ta thê thảm không nói nổi, chỉ là... ánh mắt cô ta trở nên dại ra. 

"Me... huhu" 

Cô ta thấy mẹ mình, nhanh chóng ôm lấy sợ chỉ là mơ. 

Chỉ khi được mẹ cô ôm chặt, cô ta biết đây không phải mơ. 

Đã thoát rồi! 

“Sao con lại ở đây?” 

Nhìn xung quanh, Trần Giai Linh biết mình ở bệnh viện, nhưng rõ ràng khi ngất đi cô ta vẫn ở căn phòng bẩn thỉu kia. 

“Là có người gọi cho mẹ. Khi mẹ đến con đang ở bệnh viện ở thành phố Gia. Mẹ nhanh chóng âm thầm đưa con về phương Bắc, điều trị tại bệnh viện tư này.” 

Thẩm Thanh Hương nhìn con gái, đau lòng vô cùng. 

“Sao con lại...” 

Nói tới đây bà cử rơi nước mắt không thể nói hỏi tiếp. 

Nhớ lại cảnh tượng bị hành hạ sỉ nhục như một con chó tối qua, Trần Giai Linh hoảng sợ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK