Lúc này Hồ Cửu đã dừng xe sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp cửa, trước mặt bọn họ là những khu nhà kiên cố, bề ngoài tuy không đẹp mắt, nhưng nhìn qua có cảm giác vô cùng an toàn.
“Cậu cũng biết?” Dung Vị bất giác nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cả cơ thể run rẩy, anh ta cố gắng áp chế bản thân nhưng trong tiềm thức của anh ta có gì đó, anh ta không hiểu tại sai, bản thân lại sợ hãi tới như vậy.
“Tôi không biết, tôi đang hỏi cậu. Tôi vẫn mong... cậu tự nói ra” Hồ Cửu nói xong cũng không nhìn Dung Vị.
Anh đẩy cửa vào bên trong là một căn phòng tối, phía trước có một mảng kính chịu lực chắn lại.
Phía bên kia kính, Đại Hải đang bị giam lại, tay chân xích bằng xích sắt to được nối với nguồn điện.
“Đây là giam giữ người trái phép, cậu điên rồi.” Dung Vị lùi ra sau vài bước.
“Thì sao? Dù hắn có chết ở đây thì ai quan tâm?” Hồ Cửu lạnh lùng nhìn Đại Hải nói.
“Đó là giết người” Anh ta không muốn như vậy.
Dù anh ta có hận ai đó đến xương tủy đi nữa, nhưng việc giết chóc vẫn quá mức chịu đựng rồi.
“Vậy đổi lại là cậu, nếu cậu cứ thể chết dí trong tù, ai quan tâm chứ?
Hồ Cửu dứt lời thì nhấn vào nút đỏ bên tường, Đại Hải bên trong đau đớn kêu gào. Nhìn cũng biết Hồ Cửu đang khởi động nguồn điện, vết hằn cháy da ở các vùng khóa tay hằn lên ghế rọn.
“Đừng, xin cậu đấy”
“Tôi đang giúp cậu trả thù đấy.”
“Tôi không cần”
“Được. Tùy cậu.”
Nói rồi Hồ Cửu mở cửa đi ra, Dung Vị cũng nhanh chóng đi theo.
“Hữu Thủ, cậu đưa Dung thiếu về đi. Cho người bảo vệ nhà họ Dung cẩn thận, xử lý xong ổn thảo, đảm bảo họ có cuộc sống tốt là được.”
Giao phó sau cùng mang theo giọng điệu dứt khoát.
Dung Vị hiếu, đến bây giờ Hồ Cửu còn muốn bảo vệ Dung gia không chỉ vì ân tình lúc xưa của hai người, mà còn là vì cha mẹ của anh ta.
“Tôi... xin lỗi cậu. Nhưng nếu đến một lúc nào đó, cậu đứng trên đỉnh cao danh vọng, tôi nghĩ cậu cũng sẽ làm như tôi.” Dung Vị thở dài nói.
“Tôi chắc chắn không phải là cậu, càng không làm như cậu.” Hồ Cửu khẳng định.
Ánh mắt xoáy sâu nhìn Dung Vị.
“Hữu Thủ... tên Đại Hải kia, để hắn nếm mùi vị bị người chà đạp, sau đó... dọn dẹp gọn gàng đi” Hồ Cửu quay người đi.
Anh dừng lại, cũng không quay đầu lại, nhắm chặt mắt, trong lòng trống rỗng.
“Đó là vì cậu chưa bao giờ có quyền lực trong tay.” Dung Vị nói rồi nhìn bóng lưng Hồ Cửu.
Hồ Cửu im lặng không nói, giữa họ đã có một khoảng cách vô hình, ngoài đảm bảo an toàn cho Dung gia, có lẽ Hồ Cửu đã không còn muốn dây dưa gì với Dung Vị nữa.
Hữu Thủ bên cạnh làm động tác mời Dung Vị đi ra ngoài.
“Khử hết bọn họ đi, không quan tâm chuyện khác, dọn dẹp sạch sẽ.” Hồ Cửu ra lệnh.
Một lời nói của anh đã ấn định số phận của Tiểu Long, Tiểu Vũ cùng Đại Hải.
Dung Vị dù đã đi xa vẫn còn rùng mình, nghe rõ mệnh lệnh kia của Hồ Cửu, anh ta cảm giác được bản thân đã bỏ lỡ gì đó quan trọng.
Nhưng tới bây giờ, Dung Vị vẫn cảm thấy Hồ Cửu mãi mãi không bằng mình.
Dung Vị đi khỏi căn cứ này, Hồ cử vẫn đứng trầm ngâm.
Bỗng điện thoại reo lên.
“Cậu Hồ Cửu, Ngài Hồ Lâm muốn gặp cậu.” Trợ lý Bác đến cả điện thoại của Hồ Cửu cũng có thể moi ra.
“Xem ra các người làm phiền tôi quá rồi. Thay vì làm phiền tôi, nên xem xem đám người mà Hồ gia cùng các đại gia tộc cử đi đã bị gì rồi? Thuộc hạ phơi xác hơn một ngày vẫn chưa được thu gom. Năng lực kém như vậy mà muốn mời tôi về?” Hồ Cửu mỉa mai.
Vì lòng anh tích tụ khó chịu, trợ lý Bác gọi đến như lửa châm ngòi nổ.
Có lẽ Hồ gia là nơi đầu tiên anh cần xử lý rồi, họ quá phiền phức.