Lão Hắc nhìn thần sắc của Lão Bạch cũng phân vân không biết nên nói thế nào, quả thực có thể chỉ trong thời gian ngắn tạo ra một thế lực ẩn to lớn như vậy cũng khẳng định Bạch Long có thực lực.
Ông không nhìn nhầm người.
Chỉ là ông không thể đọc được tìm người, xem ra ông già rồi, không còn khả năng nhìn chuẩn nữa rồi.
“Hồ Cửu, lúc trước có thể là ta đã không đủ lòng tin vào con.”
Nói đến đây Lão Hắc cúi đầu nhìn chân mình.
Nhiều năm làm Chiến thần, dù là lui về ở ẩn hay tạo lập thể lực hay giao ra thể lực cho Hồ Cửu.
Từng bước của ông đều có tính toán, ông cũng như Hồ Cửu, nhìn ra được sự đồi bại suy thoái của Ban Chính trị phía Bắc kia, nhưng chưa từng một lần ông cho rằng cần lật đổ bọn họ.
Thứ ông muốn chính là thanh tẩy, là có một thể lực đủ mạnh thanh tẩy, sau đó rút về an toàn an hưởng bình yên, không lo bị ai chi phối.
Cuối cùng ông chỉ cầu hai chữ bình an.
Có lẽ người có cùng suy nghĩ với ông nhất là Hồ Cửu.
Chỉ là... ông nhận ra hơi chậm mà thôi.
“Long chủ của con ngồi cho vững. Lão già này trông cậy vào con.”
Lão Hắc không còn hình ảnh hà khắc, oan gia như mọi khi.
Lúc này, ông chỉ là một ông lão, cầu được bình an cuối đời.
Mà Lão Bạch đứng đó lại thấy có gì đó không đúng.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại nói những lời khó nghe như thế? Ông ấm đầu à?”
Bạch Cư không biết tại sao, nhưng không khí cứ như đông cứng lại, bản thân ông ta cũng thấy khó thở.
“Nói đi chứ. Hay... Bạch Thố có chuyện.”
Nhắc tới Bạch Thố, Hồ Cửu cùng Lão Hắc vô cùng khó xử.
“Lão Bạch, tôi hỏi ông, Bạch Long là chết như thế nào?”
Lão Hắc vẫn muốn hỏi rõ, dù sao Bạch Cư cũng là bạn già cuối cùng của ông.
Nếu không làm rõ, cả đời này e là... ông có chết cũng không nhắm mắt.
“Bạch Long và bảo vệ chúng ta một đường sống... nó lấy thân chắn đòn... sau đó... Cũng không còn sau đó nữa.”
Nghe mọi người nhắc về Bạch Long, trong lòng Lão Bạch có chút chua xót, đau lòng không thôi.
Bạch Long là đứa con mà ông ta tự hào nhất, tuy ông ta hy vọng con mình có thể trở thành Chiến thần tương lai, nhưng Lão Hắc lại không đồng ý.
Lão Hắc cũng yêu thương Bạch Long, sợ sau khi làm chiến thần sẽ không còn yên ổn, bị cuốn vào vòng vây của bọn người phương Bắc.
Mà bản thân Bạch Long cũng một câu không muốn, vì vậy cũng thôi.
Tận mắt nhìn con trai trước mắt cứ thế mất đi, sao ông ta không đau?
“Nếu tôi nói nó vẫn sống, còn sống rất tốt thì sao?”
“Không thể!”
Bạch Cư phản bác, đó là chuyện không thể xảy ra.
“Lão Hắc, tôi biết ông cũng yêu thương nó, nhưng ông nên hiểu rõ, nó chết, thật sự chết rồi. Đừng đè lên vết thương nữa.”
Lão Hắc nhìn Lão Bạch bằng ánh mắt không nỡ.
Mà Hồ Cửu cũng điều tra rất kỹ, cũng nhiều lần xác nhận quả thực chuyện Bạch Long còn sống có lẽ chỉ có Bạch Thố biết.
Chuyện bọn họ muốn tiến đến mở cánh cửa kia ra cũng chỉ có Bạch Thố rõ nhất.
Bạch Cư, Mỹ Họa cùng Bạch Thương cũng chỉ là bị kéo vào.
Có lẽ Bạch Long hiểu rõ tính cách từng thành viên của Bạch gia, cho nên mới không nói ai biết.
“Lão Bạch, ông biết gia tộc bí ẩn không?”
“Từng nghe qua, Hoàng Đàn cũng từng nhắc tới. Nhưng chân chính gặp mặt là chưa.”
Bạch Cư rành mạch trả lời.
“Ông cảm thấy gia tộc đó xuất hiện vào lúc nào?”
Hồ Cửu cũng không muốn nói thẳng, muốn để Bạch Cư từ từ tiếp nhận.
Lão Hắc muốn ngăn cản, nhưng Hồ Cửu VỖ VỖ tay ông muốn để ông yên tâm, anh cũng sẽ không làm gì quá đáng.
“Gia tộc đó, rất lạ, đường không chỉ mới tồn tại. Là lúc... chúng ta bị giam cầm.”
Bạch Cư nhíu mày nhớ lại.
“Trùng hợp là... đúng lúc Bạch Long mất. Không phải sao?”
Nói đến đây, Hồ Cửu cùng Lão Hắc đều nhìn Lão Bạch.
“Không... không thể. Không có khả năng”
Lão Bạch lùi lại vài bước, nhìn ánh mắt của bọn họ cũng hiểu bọn họ nghĩ gì.