Cũng không một ai dám ngăn cản Hồ Cửu cùng Hữu Thủ.
“Lão Trư, ông tiếp khách quý có vẻ chưa ổn nhỉ?” Hồ Cửu tiến vào phòng khách, thoải mái đi đến ghế đối diện Lão Trư ngồi xuống.
“Mày...sao có thể?” Lão Trư bất ngờ.
Ông ta đứng dậy, lùi về sau vài bước, đàm đàn em còn sót lại vây lấy Lão Trư, bọn họ đều trong tư thế sẵn sàng.
“Tôi đã nói, ông nên suy nghĩ cho kỹ.” Hồ Cửu thoải mái nói chuyện như không có gì.
Nhìn bộ dạng kia của Hồ Cửu, Lão Trư vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ.
“Ông nói xem, bây giờ nên làm gì với ông đây?” Hồ Cửu nhìn ông với ánh mắt giễu cợt.
Lão Trư thầm chửi mắng Thương Nhật vài vòng, ông ta hứa sẽ giúp đỡ vậy mà tới giờ cũng chưa thấy mặt.
“Chờ ai sao? Chờ cứu viện? Hay là Lão Thương kia?” Hồ Cửu vừa nói vừa đưa tay xoay xoay ẩm trà trên bàn.
Lão Trư nghe đến tên Lão Nhật thì chợt chột dạ, cảm thấy tên này vô cùng nguy hiểm.
“Mày...mày là ai?” Lão Trư hoang mang hỏi.
“Vụ Mao Đầu, là mày?” ông ta chợt nhớ tới gì đó.
Hữu Thủ nhìn Lão Trư tuy làm vỏ trấn tĩnh, nhưng trán hắn ta đang đổ mồ hôi. Anh ta thầm cười, những kẻ như thế này anh gặp qua nhiều rồi.
Chỉ là lần này cách hành sự của Hồ Cửu có chút lạ, anh ta vẫn chưa hiểu Hồ Cửu định làm gì tiếp theo.
“Chờ một chút.” Hồ Cửu như suy nghĩ gì đó: “Có lẽ Thương Nhật cũng sẽ đến ngay thôi.”
“Hừ, mày đúng là gan lớn, nhưng mày nghĩ chỉ đơn giản có vậy?” Lão Trư không muốn yếu thế.
Hồ Cửu cũng không nói gì, ra hiệu cho Hữu Thủ báo với Túc Trì.
Hữu Thủ nhanh chóng hiểu ý, lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại.
“Đã xong.” Hữu Thủ báo cáo.
“Ô, qua tối hôm nay, thế giới ngầm thành phố Gia này nên đổi chủ rồi.” Hồ Cửu nói chuyện này đơn giản như đang uống chén trà.
Chợt, tiếng động cơ xe nhanh chóng đồ dồn đến, chỉ nghe qua cũng biết phải tới hơn mười chiếc xe vừa tới.
Lão Trư cũng nghe rõ tiếng xe, trong lòng thầm thả lòng. Ít ra Thương Nhật cũng giữ lời, mà lực lượng của Thương Nhật không chỉ đơn giản chỉ có như vậy.
“Hừ, gan lớn, ngông cuồng thì sao? Xem như có thực lực thì quy phục tạo, biết đâu còn theo tạo kiếm ăn. Mày còn cố chấp thì chờ mày là cái chết." Lão Trư biết bản thân có cứu viện.
Mà bên ngoài thì hẳn là có rất đông người, dù tên kia có gọi ai thì lực lượng cũng sẽ không bằng.
Một tên nhãi nhép này thì có bao nhiêu người chứ? Còn hơn quân đội sao?
Thực sự với kinh nghiệm trên chiến trường thì Hồ Cửu cùng Hữu Thủ cũng nghe ra bên ngoài còn có xe đặc dụng của quân đội.
Hồ Cửu hơi nhíu mày: “Xem ra cần xem xét một chút, lại có kẻ trong quân đội hỗ trợ cho thế lực ngầm”
Đừng nghĩ Chiến thần nắm quân đội có thể làm gì thì làm nấy, trong quân ngũ luôn có luật lệ, trái luật thì hình phạt không đơn giản là ra tòa án binh, mf còn thê thảm hơn.
Tuy có thể điều động, có thể dùng vào việc chính đáng, như việc phá đi quán bar 3.0, nó là ổ của băng đảng đen.
Còn có chuyện lần này, tùy là huy động người Lục Trì nhưng quả thực là anh muốn dọn đường cho Dung Vị, cũng là dẹp đi bang phái ở thành phố Gia này.
Có thể dùng, nhưng tuyệt nhiên người quân đội không được cấu kết với làm chuyện xấu hoặc chuyện không rõ nguyên nhân.
2
Đó cũng chính là lý do, Hồ Cửu muốn xây dựng một thể lực ngầm riêng mình, để xử lý chuyện dơ bẩn của bọn băng đảng.
Bọn kia đã làm gì chứ? Bản ma túy, mại dâm, đòi nợ cắt cổ, bảo kê. Điều anh muốn là thành phố Gia có một thể lực ngầm hộ vệ chứ không phải là những thể lực đen tối u ám kia.
Xem ra lần này một công đôi việc, có thể thanh lọc đám người đóng quân ở các thành phố rôi.
“Thì sao? Ông cảm thấy ngần ấy người có thể làm gì được tôi?” Hồ Cửu ngoài nhíu mày ra thì cũng không có thêm phản ứng gì khác.
Lão Trư thấy anh nhíu mày thì cho rằng Hồ Cửu sợ nhưng tỏ ra không sao, trong lòng ông ta càng tự tin đôi chút.
Lúc này, Thương Nhật đĩnh đạc đi vào, khỉ thế vô cùng, trên mặt có mấy phần tự tin, theo sau là một tốp đàn em vô cùng oai vệ.
Nếu không biết còn tưởng ông ta chính là chính khách đang được bảo vệ cấp một đó nha.
“Lão Trư, không phải tôi có ý gì những đàn em của ông quá yếu rồi. Sao lại nằm la liệt thế kia” Thương Nhật vừa hút xì gà, vừa nhả khỏi nói ra một câu chê bai.
Thật ra đàn em của Lão Trư nổi tiếng hữu dụng, chỉ là Thương Nhật tìm dịp châm chọc mà thôi.