Chỉ là... Mũi của hắn ta xem như bị gãy thảm, máu chảy tới mức đáng sợ, mà trợ lý Bác lúc này vô cùng tức giận, hắn ta cảm nhận cơn đau này, vô cùng thống khổ.
“Đánh, tên này đánh chết cho tôi.” Trợ lý Bác tức giận ra lệnh.
Nhưng đám vệ sĩ vừa xông lên, Hữu Thủ chỉ vài đòn nhanh nhẹn, tay đấm, chân đá, một đòn lại một đòn, từng tên vệ sĩ còn chưa tiến lại gần Hồ Cửu đã ngã quỵ trước Hữu Thủ.
Chính vì bọn họ coi thường Hồ Cửu, nên không mang theo nhiều vệ sĩ, bọn họ tự tin với thực lực người của Hồ gia, dù là không tinh anh xuất sắc thì cũng là những kẻ có tiếng tăm.
Ai mà ngờ bọn họ lại không chịu nổi một đòn chứ.
Lúc này Hồ Cửu cười lớn.
"Ha ha ha..."
Anh cười xong thì nhìn trợ lý Bác.
“Xem kìa... Một kẻ cao quý như các vị, lại bị một con chó hoang như tôi cắn. sao?” Hồ Cửu mở lời mỉa mai.
“Thật ra không sao. Tâm mắt hạn hẹp như các người, biết phân biệt là sói hay chó chứ. Nói ngu ngốc quả không sai.” Anh nói xong còn cố ý nhấn mạnh nhìn về phía xe Hồ Lâm đang ngồi.
Hồ Lâm thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc, ông cũng không tin vào mắt mình.
Làm sao đám vệ sĩ trăm tuyển ngàn chọn lại nhanh chóng ngã gục chứ.
“Mày làm gì vậy hả? Muốn chết?” Ông ta dù sao cũng đã quen với việc mình làm việc hơn người.
Lần đầu bị một tên nhãi con đè đầu, sao lại không tức giận cho được.
“Ông Hồ, để tôi.” Trợ lý Bác nói xong thì nhanh chóng di chuyển.
Hắn ta dù sao cũng biết chúng công phu, nếu như so ra thì có thể nói là hiếm có đối thủ. Chỉ là hôm nay hắn xui xẻo, gặp phải đối thủ mạnh.
Rắc.
Rầm.
Tiếng xương gãy vang lên, đám vệ sĩ cùng Hồ Lâm hoảng hốt.
Đám vệ sĩ kia cùng lắm bị đánh nặng tay một chút, hơi choáng váng, nhưng không ai bị thương nặng.
Hữu Thủ tấn công chuẩn xác, không có chút sai sót.
Nhưng với tên trợ lý Bác này, Hữu Thủ là cố ý, anh ta muốn phế đi cái tên dám sỉ nhục Long chủ.
“Xem nào. Thật đáng thương” Hồ Cửu nói một câu.
Trợ lý Bác vừa di chuyển đã bị Hữu Thủ nhanh chóng dùng hết lực đá vào chân trái, vì lực đạo quá mạnh nên chân trợ lý Bác xem như gãy vụng, hắn ta chịu một kích này cũng xem là đem bao nhiêu công phu phế bỏ.
Á..” Hắn ta đau đớn hét lên.
Ánh mắt thù hận nhìn về phía Hữu Thủ, lại nhìn thấy ánh mắt như atula của Hồ Cửu thì hơi rùng mình.
Hắn có cảm giác bản thân xong đời rồi.
“Hừ, phản rồi! Mày lại dám ra tay với Hồ gia” Hồ Lâm chĩa tay về phía Hồ Cửu mà mắng.
Từ trước tới giờ ông chưa từng chịu qua cảnh mất mặt như thế này.
“Ông già, hở ra là Hồ gia, Hồ gia thì sao chứ? Hồ gia là cái thá gì? Tôi khinh, ông còn sỉ nhục anh Hồ Cửu tôi không khách khí với ông đâu.” Hữu Thủ tức giận lên tiếng.