đều trở nên nặng nà.
Kiều Huyên Thạc nhanh chóng xoay
người, quơ lấy cái đồng hồ đeo tay
cỡ nhỏ, sau đó vội vàng quỳ xuống
trước mặt Bạch Nhược Hy. Anh kéo
cánh tay cô, vô cùng sốt ruột mà
giúp cô đeo đồng hồ rồi ra lệnh nói:
“Lập tức thông báo cho mọi người,
toàn bộ sơ tán khỏi trận địa của
quân địch, lui vê phía Nam.”
A Lương tức giận hét một câu, tung
cú đấm về phía tên tù binh khu hai:
“Mẹ nó, tụi mày đều đã trúng đạn
“chết” rồi. Vậy mà còn làm trái quy
tắc tiết lộ bí mật quân tình sao? Tụi
mày thắng như vậy thì vẻ vang lắm
sao?”
“Đừng kích động…” Tinh Thân giữ A
Lương lại, bình tính mở miệng: “Mau
chóng rời đi…
Bạch Nhược Hy kinh ngạc nhìn mọi
người mau chóng sơ tán. Chỉ trong
vòng năm giây thôi mà người ở đây
đã thu dọn đồ đạc gọn gàng sạch
sẽ. Đồ nên mang đều mang hết đi,
không để lại thứ gì.
Thấy vậy, cô cũng nhanh chóng
đứng dậy. Đúng lúc đó, Kiều Huyền
Thạc bỗng dưng xoay lưng lại,
không đợi cô trèo lên đã xốc lấy hai
chân cô rồi cõng lên người.
Bạch Nhược Hy bị khí thế gấp gáp
khẩn trương này ảnh hưởng. Do cô
cũng sợ Kiều Huyền Thạc thua sẽ bị
bắt làm tù binh nên vội vội vàng
vàng nói: “Anh ba, không cần lo cho
em. Anh mau đi đi. Nếu cống em thì
anh không đi xa được.”
Kiêu Huyền Thạc cõng cô lên. Sau
khi nghe thấy cô gọi một tiếng anh
ba, thân thể anh liền chấn động rồi
đột nhiên dừng lại, ngoảnh đầu nhìn
về phía sau. Giọng dịu dàng mà
cảm khái: “Đến lúc này cuối cùng
em cũng gọi tôi rồi.”
Bạch Nhược Hy sững sờ. Nghe anh
nói cô mới phát hiện từ hôm qua
đến giờ, mình đều chưa từng có sắc
mặt tốt với Kiều Huyên Thạc, càng
không giống như trước kia luôn gọi
anh là anh ba anh ba…
A Lương đi đến bên cạnh Kiều
Huyền Thạc. Anh giơ tay ra chuẩn bị
giành lấy Bạch Nhược Hy, lòng nóng
như lửa đết: “Cậu ba, cô ba giao
cho tôi. Cậu đi trước đi.”
Ánh mắt Kiều Huyền Thạc sắc bén
như dao nhìn A Lương rồi lạnh lùng
nói: “Buông tay cậu ra.ˆ
A Lương bị dọa tới mức rụt tay lại,
lập tức đứng nghiêm.
Kiều Huyên Thạc cõng Bạch Nhược
Hy rời khỏi. A Lương và Tinh Thần
cũng đuổi sát theo sau.
Lúc sơ tán, dưới sườn núi đã vang
lên tiếng súng.
Bạch Nhược Hy căng thẳng ôm lấy
cổ Kiều Huyền Thạc, cố sức không
phát ra tiếng cũng không động đậy
lung tung, giảm gánh nặng của
mình xuống mức thấp nhất.
Bởi vì hàng loạt người di chuyển sẽ
dễ dàng gây chú ý cho quân địch,
bứt dây động rừng nên bọn họ phân
thành nhiều tốp sơ tán.
Lúc bắt đầu, bốn người Kiêu Huyền
Thạc, Bạch Nhược Hy, còn có A
Lương và Tinh Thần đi cùng một
chỗ.
Sau đó đi một hồi, Bạch Nhược Hy
mới phát hiện chỉ còn sót lại ba
người. Mà Tinh Thần thì không thấy
đâu nữa.
Có lẽ đã lạc mất, hoặc là bản thân
anh ta đã tự tìm đường thoát thân.
Cô cũng không biết suy nghĩ của
mấy người lính này.
Bởi vì sợ thu hút sự chú ý cho nên
bọn họ không dám mở đèn, toàn
dựa vào ánh trăng mơ mơ hồ hồ mà
đi, thận trọng sơ tán vê hướng Nam.
Mỗi bước đi của Kiều Huyền Thạc
đều rất vững vàng. Anh sợ làm ngã
người con gái đang năm trên lưng
mình.
Đi được một đoạn đường núi rất dài,
trong rừng rú mênh mông bạt ngàn,
Bạch Nhược Hy càng nghĩ càng hổ
thẹn. Khi nghe thấy tiếng thở hổn
hển của Kiều Huyền Thạc, cô liên
vùi đầu lên vai anh thỏ thẻ: “Xin lỗi
anh ba, em làm liên lụy đến anh rồi.”
“Tại sao lại cảm thấy là lỗi của bản
thân?” Hơi thở của Kiều Huyền Thạc
nặng nề nhưng giọng nói lại thoải
mái mà nghiêm túc như vậy.
Bạch Nhược Hy thở dài một hơi:
“Em trở thành gánh nặng cho anh,
còn đang kéo chân anh. Lễ nào
không phải là lỗi của em sao?”
Kiều Huyên Thạc đính chính lại:
“Không phải lỗi của em. Đừng quên
em là bị ai ép đến đây.”
Câu này khiến trong lòng Bạch
Nhược Hy cảm thấy có chút ít an ủi.
Lại đi thêm một lát, Kiều Huyền
Thạc đột nhiên dừng lại. Trong khi
đó, A Lương vẫn còn chưa ý thức
được điều này nên tiếp tục tiến về
phía trước. Anh chờ A Lương ởi xa
một chút mới dịu dàng nói: “Nhược
Hy, rất nhiều lúc em cảm thấy bản
thân làm sai rất nhiêu chuyện
nhưng những lỗi sai này không phải
là do em gây ra. Do đó, em không
có trách nhiệm gì. Không cần phải
ôm khư khư mấy cái đó vào người.”
Bạch Nhược Hy hiểu ý anh. Chắc là
chỉ chuyện kết hôn của hai người
rồi.
Cô im lặng. Kiều Huyền Thạc nhìn A
Lương đã đi được một đoạn xa mà
anh ta còn chưa phát hiện đã lạc
mất bọn họ. Cho nên Kiều Huyền
Thạc chỉ có thể tiếp tục đi về phía
trước.
Kiều Huyên Thạc vừa bước được vài
bước, Bạch Nhược Hy đã căng
thẳng mở miệng: “Anh ba, có người
`
^sJ
tới rôi.
Lúc này, Kiều Huyền Thạc lập tức
dừng lại. Anh căn bản không nghe
thấy bất kỳ động tĩnh gì. Vậy mà
Bạch Nhược Hy lại biết là có người
đến sao?
Có điều anh biết tai của Bạch
Nhược Hy rất thính.
“Tiếng động ở phía Đông truyền tới
hình như là tiếng lá cây, còn có
tiếng bước chân nữa.”
Kiều Huyền Thạc lập tức thả Bạch
Nhược Hy, để cô trèo xuống, còn
bản thân lại dìu lưng cô, móc bộ
đàm ra, phát tín hiệu cho A Lương:
“A Lương, nấp đi.”
Thế nhưng A Lương lại không trả
lời.
“A Lương…”
Kiều Huyền Thạc thì thâm bên tai
Bạch Nhược Hy: “Nhược Hy, nếu
như thua thì tôi phải đi biên cảnh
hai năm. Em có muốn đi với tôi
không?”
Bạch Nhược Hy hỏi ngược lại: “Em
có thể nói không muốn không?”
“Không thể.” Kiều Huyền Thạc nói
chắc như đỉnh đóng cội.
“.” Bạch Nhược Hy không còn gì để
nói. Cô biết sẽ như vậy. Người đàn
ông này thích khống chế cô như vậy,
sao có thể thả cô tự do được?
“Nếu đi tới biên cảnh, tôi sẽ không
để em chịu khổ.” Kiều Huyền Thạc
hứa hẹn xong liền từ từ bò dậy.
Bạch Nhược Hy kéo tay anh: “Anh
ba, anh muốn đi đâu?”
“Tôi đi qua… Kiều Huyền Thạc còn
chưa dứt lời, đột nhiên một tiếng
súng vang lên.
„
“Bằng.
Tiếng súng cực lớn khiến Kiều
Huyền Thạc lại nằm xuống bên
người Bạch Nhược Hy. Anh căng
thẳng nắm lấy vai cô rồi dùng nửa
thân thể bảo vệ cho người nào đó,
còn bản thân thì thở hổn hển, trở
nên cẩn thận không ngừng.
Bạch Nhược Hy ngược lại không
cảm thấy căng thẳng chút nào. Phát
súng này chỉ là để A Lương out trận
mà thôi. Dù sao chủ lực không ở
đây, diễn tập còn chưa kết thúc, ai
thắng ai thua còn chưa biết được.
Cô không hiểu Kiều Huyền Thạc đã
trải qua không biết bao nhiêu trận
chiến rồi mà lúc này tại sao lại còn
căng thẳng như vậy cho nên nhỏ
giọng hỏi: “Anh ba, tại sao anh…”
Kiều Huyền Thạc giơ tay che miệng
Bạch Nhược Hy rồi kê sát môi bên
tai cô thì thào: “Đừng nói chuyện, là
đạn thật.”
Đạn thật?
Nhất thời Bạch Nhược Hy nghệch
mặt, tim điên cuồng đập mạnh, sợ
hãi tới nỗi cả người đều đổ mồ hôi
lạnh.
Không phải là diễn tập sao?
Tại sao còn có đạn thật nữa?
Kiều Huyên Thạc sờ nhẹ cánh tay
của Bạch Nhược Hy rồi kéo cô xích
lại gân. Sau đó anh giao máy bộ
đàm của mình lại cho cô rôi dùng
đồng hồ trên tay Bạch Nhược Hy
phát tín hiệu.
Lúc này hai người đều vô cùng cảnh
giác.
Bởi vì vừa xảy ra vụ nổ cho nên lúc
nghe thấy tiếng đạn thật, bọn họ
liền khẳng định gần đây chắc chắn
có địch.
Trong đầu Bạch Nhược Hy lướt qua
một ý niệm duy nhất: Có người
muốn lấy mạng của Kiều Huyền
Thạc.
Suy nghĩ này khiến cả người cô đều
cảm thấy bàng hoàng.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô
biết phía sau luôn có một thế lực
xấu xa đang đứng một bên nhìn
chằm chằm vào bọn họ.
Nhưng cô không có cách nào liên
hệ chuyện này với người bí ẩn đã
bắt cóc cô ngày đó.
Người bí ẩn tuyệt đối sẽ không giết
Kiều Huyền Thạc. Bởi lẽ nếu giết
anh rồi, thì cả đời người đó cũng sẽ
không tìm thấy Vĩnh Hằng.
Rốt cuộc là ai đang âm thầm có
mưu đồ với Kiều Huyền Thạc, trong
lúc diễn tập còn dùng cả đạn thật
đây?
Bạch Nhược Hy càng nghĩ càng sợ
hãi, cả người đều run lấy bẩy. Cô
nắm chặt tay Kiêu Huyền Thạc,
không biết phải làm gì mới tốt.
“Đằng păng…”
Đột nhiên phía xa vọng lại hai phát
súng.
Bạch Nhược Hy nghe thấy giọng nói
của một người đàn ông thấp thoáng
vang lên sau tiếng súng cực lớn vừa
nãy.
Sau đó, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô run
run lấy tay che miệng, đẩy đôi bàn
tay to lớn của Kiều Huyền Thạc ra
rồi nghẹn ngào nói: “Anh ba, là A
Lương. Hình như em nghe thấy
tiếng kêu đau đớn của anh ấy.”
Kiều Huyền Thạc thì thâm vào tai cô
một câu: “Lúc tôi còn chưa trở về thì
không được phép cử động.”
Nói xong anh liền nhảy lên, dùng tư
thế mai phục mà nhẹ nhàng đi về
phía phát ra tiếng đạn.