“…” Kiều Huyền Thạc hiểu rõ ý của cô, nhưng lại im lặng không lên tiếng. Đôi mắt lạnh lùng của anh híp thành một đường nhỏ mà nguy hiểm Bạch Nhược Hy sờ lên tay anh, cầm lấy ngón tay thon dài của anh lên thưởng thức.
Xương ngón tay anh rõ ràng, rắn chắc nhưng đều đều, trông cực kỳ đẹp.
Kiều Huyền Thạc xoay bả vai cô lại, nhướng mày nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, nói bằng giọng nhỏ nhẹ và chờ mong: “Đọc cho anh nghe đi”
“Đừng, em quên hết rồi” Bạch Nhược Hy lập tức quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt anh.
Nhật ký thổ lộ vừa ấu trĩ vừa buồn cười như thế mà anh lại bảo cô đọc ra sao?
Có đánh chết cô cũng không đọc đâu. Kiều Huyền Thạc thất vọng mím chặt môi, lúc vừa định nói chuyện thì Bạch Nhược Hy buồn bực nắm tay lại, khẽ đấm lên ngực anh một cái.
Anh ngạc nhiên cầm lấy đôi bàn tay trắng như phấn của cô: “Làm sao thế?”
Bạch Nhược Hy chu môi, buồn bực hỏi lại: “Sao sau đó anh lại đồng ý đưa Vĩnh Hằng cho Doãn Nhụy?”
“Cô ta đòi nên cho thôi” Kiều Huyền Thạc một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Sắc mặt Bạch Nhược Hy tối sâm xuống, cực kỳ tức giận. Lúc ấy anh nghe thấy tin nhắn thoại của Dõan Nhụy, còn cả lúc cô bị mẹ kế và cha mình hợp tác cướp mất Vĩnh Hãng, trong lòng cô thật sự rất hận anh, sao anh có thể khẳng khái như vậy.
“Cô ta muốn là anh cho à?” Bạch Nhược Hy không vui mà nhướng mày.
Kiều Huyền Thạc nói không chút hoảng hốt: “Anh không thích mắc nợ người ta, đương nhiên là anh phải báo đáp rồi. Chỉ là em không chịu nói với anh người đã cứu anh là em, làm anh cứ tưởng cô ta mới là người đã ân nhân cứu mạng của anh”
“Anh còn dám oán trách em?” Bạch Nhược Hy híp mắt lại, giọng điệu lạnh xuống mấy phần.
Kiều Huyền Thạc gật đầu: “Oán em, trách em vì chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, cứu anh mà không chịu nói, thích anh cũng không thổ lộ, bị người khác bắt nạt thì toàn yên lặng chịu đựng một mình, có chuyện gì cũng giấu trong lòng”
Cô cũng đâu muốn như vậy, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt khi còn nhỏ và đãi ngộ của người xung quanh đã tạo thành tính cách tự ti hướng nội của cô, cô cũng không muốn như thế.
Cô sai rồi.
Bạch Nhược Hy rầu rĩ trong lòng nên đẩy tay Kiều Huyền Thạc ra, đứng lên từ trên đùi anh, rũ đầu đi về phía phòng ngủ.
Kiều Huyền Thạc thấy cô đứng lên định đi luôn, vội giữ chặt tay cô lại, ngửa đầu lên nhìn gương mặt đang chán chường của cô: “Đi đâu đấy?”
“Về phòng”
“Giận rồi à?”
“Không, em muốn ở một mình”
Kiều Huyền Thạc lập tức đứng lên, duỗi tay ra ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Anh không trách em đâu, đừng giận mà, đợi lát nữa mình ăn cơm cùng nhau”
Bạch Nhược Hy dựa vào vai anh, thở một tiếng thật dài, tâm trạng vẫn nặng nề như cũ.
Có lẽ do cô đã trải qua quá nhiều chuyện nên trái tim rất mỏi mệt. Mặc dù đã nói ra hết những lời trong lòng, nhưng tâm trạng vẫn không được tốt: “Em không giận, chỉ là không muốn ăn gì thôi”
“Ăn cùng anh một chút thôi”
“Em…” Bạch Nhược Hy còn chưa nói xong, chuông cửa đã vang lên. Kiều Huyền Thạc lập tức buông cô ra đi mở cửa.
Người phục vụ đẩy xe ăn vào, trên hai tâng tràn đầy mười mấy món ăn Kiều Huyền Thạc nhận lấy xe ăn, rồi bảo người phục vụ đi ra ngoài. Anh đẩy xe ăn đi về phía Bạch Nhược Hy, khóe miệng ẩn chứa nụ cười, giữa mày tràn ngập sự dịu dàng nhàn nhạt: “Ăn cùng anh đi”
“Thôi được rồi” Bạch Nhược Hy cười nhạt, gật đầu.
Một đêm ấm áp mà lãng mạn.
Dù không có ánh nến, không có hoa tươi, nhưng vẫn lãng mạn như cũ.
Trong quán bar ở tầng năm của du thuyền.
Doãn Đạo người đầy chỗ gấy xương, buộc bằng băng gạc, trông rất là buồn cười.
Sau khi anh ta đến chỗ bác sĩ khám, vẫn không ngăn được hứng thú mà ngồi một mình ở quán bar, chè chén một mình.
Đêm đã khuya.
Trong quán bar có rất ít khách khứa, tiếng âm nhạc du dương mờ mịt quanh quẩn, làm say đầm lòng người.
Người phục vụ đang lau cái ly ở quầy bar, làm việc rất nghiêm túc.
Doãn Đạo uống hết ly này đến ly nọ.
Lúc này, tiếng chuông di động của anh ta bỗng vang lên. Anh ta đặt ly xuống, sờ lấy di động bấm nút nghe máy, rồi nâng cánh tay đang bị thương lên một cách rất khó khăn, đưa điện thoại lên tai.
“Alo..”
“Tình hình thế nào rồi?”
Doãn Đạo cười lạnh lùng, nói: “Kiều Huyền Thạc đang ở trên du thuyền, hủy kế hoạch đi”
“Đây là cơ hội năm năm mới có một lần, sao có thể hủy bỏ được. Giết hắn đi”
Doãn Đạo thở dài một tiếng, giọng nói lang thang không kiềm chế được: “Tôi không bị anh ta giết đã là may lắm rồi, nếu không chúng ta video call một chút đi. Anh nhìn bộ dạng hiện giờ của tôi xem, tôi đã bị đánh thành tàn phế rồi, giết anh ta kiểu gì?”
“Anh không mang súng sao?”
“Tôi bắn súng không chuẩn bằng anh ta, nổ súng không nhanh bằng anh ta”
“Thế thuốc đâu?”
“Tôi còn không đến gần được anh ta trong vòng một mét, cho anh ta uống thuốc bằng cách nào?”
Đối phương tức giận rống lên một câu: “Anh là phó chủ tịch của tổ chức mà như một tên rác rưởi…”
“Anh thử mảng thêm một câu nữa xem”
Doãn Đạo tức giận mắng, giọng nói đề cao hơn một chút: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh muốn chịu chết thì cứ lên thuyền đi”
“Kiều Huyền Thạc chỉ có một mình, tôi không tin không giết được hẳn ta. Kế hoạch của chúng ta không thể bị phá hỏng được”
Doãn Đạo lạnh lùng hừ một tiếng, khinh miệt bằng một âm “khiếp”, sau đó không đáp lại người kia nữa.
“Giờ giáo sư sao rồi? Đề tài nghiên cứu phản vật chất vũ khí hạt nhân có thành quả gì chưa?
Doãn Đạo nhướng mày, lạnh lùng nói mà không chút hoang mang: “ Hiện giờ ông †a không dám có động tĩnh gì đâu. Kiều Huyền Thạc giám sát ông ta rất chặt chỉ cần sai sót một chút thôi sẽ bị bại lộ.”
“Một đám vô dụng” Đối phương tiếp tục tức giận mắng.
Doãn Đạo tức đến nỗi đột nhiên nhảy dựng khỏi ghế hung hăng ném cái ly trong tay xuống mặt “Choang” một tiếng, cái ly bị chia năm xẻ bảy.
Anh bò lên trên mặt bàn, hỏi người phục vụ: “Mấy ngày nữa thuyền mới cập bờ?”
Người phục vụ cung kính nói: “Hai ngày”
“Thông báo cho thuyền trưởng của các cậu, đừng đi bờ biển phía Bắc”
“Có chuyện gì vậy ạ?” Người phục vụ hỏi.
Doãn Đạo hé miệng định nói ra, nhưng lại ngập ngừng một chút, phun ra một câu: “Thôi, nói với các cậu cũng vô dụng, để tôi tự đi tìm”
Nói xong anh ta lập tức quay người đi ra khỏi quán bar.