Bạch Nhược Hy từ từ nhắm mắt lại, nước mắt đau đớn từ từ dịu đi trượt xuống, cô nắm tờ giấy thành hình tròn, chậm rãi bỏ vào túi quần, ngồi trên sô pha, nghẹn ngào nói: “Em xin lỗi anh ba, không ngờ chị ấy lại đi. Chị Tĩnh đi rồi. ”
” Vì sao lại không để ý đến cô ấy?” Kiều Huyền Thạc gầm lên với tiếng khóc nghẹn ngào.
Nghe giọng nói của người đàn ông vô cùng đau đớn và thất vọng, Nhược Hy càng thấy đau đớn và tội lỗi, nước mắt cô như bờ đê sụp đổ, nghẹn ngào nức nở: “Em xin lỗi anh ba, em xin lỗi anh…. Vừa rồi em không thể chấp nhận sự thậ đó, liền gọi điện thông báo cho anh. ”
“…”
Điện thoại lại im lặng.
Bạch Nhược Hy không có nhiều điều để nói, tập trung vào cuộc gọi điện thoại di động, cô ngồi trong nhà của Trần tĩnh, nhìn cây cối xanh tươi khắp phòng, nhìn những bông hoa đặc biệt rực rỡ ngoài ban công.
Khi nghĩ đến cảnh mẹ đứng trước mặt mình và nói chuyện với mình, anh thậm chí còn không nhận ra bà và không biết rằng đó là người phụ nữ anh đang tìm kiếm.
“Anh ba…” Bạch Nhược Hy lo lắng gọi anh.
Tuy nhiên, đôi mắt đỏ hoe của Kiều Huyền Thạc cứ nhìn chằm chằm vào cây cối xanh tươi khắp căn phòng.
Anh thở hổn hển, đôi mắt ươn ướt rồi từ từ lê từng bước nặng nhọc vào nhà.
Đây cũng giống như tầng hầm nơi mẹ anh bị giam cầm, toàn cây cối xanh tươi, nhưng có ánh nắng, không khí và tự do, tại sao không tìm anh, tại sao không liên lạc với anh.
Tại sao?
Đầu ngón tay khẽ run, anh chậm rãi chạm vào đám lá xanh trên quầy, hô hấp trở nên khó khăn, anh hơi hé môi hít sâu, gần như nghẹt thở.
Dù đã trưởng thành nhưng anh vẫn như một đứa trẻ bị bỏ rơi dưới sự né tránh của mẹ, chỉ muốn tìm mẹ nhưng sao khó quá.
“Cô ấy sống ở đây bao lâu rồi?”
Kiều Huyền Thạc nhìn cây xanh trên bàn làm việc, giọng nói trầm thấp khàn khàn, tâm trạng rất phiền muộn.
Bạch Nhược Hy lập tức cầm điện thoại, mở ra thời điểm, khi cô dọn đến, Trần Tĩnh nói với cô mới đến được nửa tháng, sau khi tính toán như vậy, Bạch Nhược Hy nhìn anh nói: “Năm tháng.”
Năm tháng.
Thời gian trùng hợp. Đó là khoảng thời gian sau khi ra khỏi tầng hầm.
Anh vẫn không biết mình được thả hay tự mình trốn thoát, nhưng anh khá chắc rằng mẹ anh sợ, sợ bất cứ ai trong gia đình họ Kiều, sợ bị bắt lại và bỏ tù lần nữa.
Khi Kiều Huyền Thạc nghĩ đến trải nghiệm bi thảm của mẹ mình, trái tim anh như vỡ vụn, anh tiếp tục kiểm tra đồ đạc của Trần Tĩnh và hỏi: “Cô ấy có nói gì với em không? Những điều đã trải qua, tương lai hay hiện tại.”
Bạch Nhược Hy chậm rãi theo bước chân anh: “Chị Tĩnh bảo em nhắn lại với anh rằng, hi vọng anh đừng tìm chị ấy nữa, còn lại không có nói cái gì.”
Kiều Huyền Thạc đột ngột dừng lại, thân thể cứng đờ.
Bạch Nhược Hy suýt nữa đụng phải bóng lưng hào phóng của anh, nhanh chóng lùi lại một bước, lo lắng nhìn anh.
Cô không dám cho anh xem mảnh giấy do Trần TĨnh để lại, vì sợ người đàn ông đó có thể nhìn ra mối hận giữa Trần Tĩnh và mẹ cô.
Nếu Kiều Huyền Thạc biết rằng anh luôn nhận kẻ trộm là mẹ mình, anh nhất định sẽ phát điên.
“Sức khỏe của cô ấy thế nào?”
“Thời gian đầu, cô ấy mắc chứng sợ xã hội và mắc bệnh tâm thần nặng, cơ thể suy nhược, da dễ bị dị ứng và vóc dáng không được tốt lắm, sau đó em cùng chị ấy đi khám bác sĩ. Chị ấy đã biết chăm sóc cơ thể, hơn nữa thể chất hiện tại cũng rất yếu, nhưng chứng ám ảnh xã hội của chị ấy cũng không quá nghiêm trọng.”
Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt nắm chặt tay, hận ý trong lòng sôi trào.
Hơn hai mươi năm qua, ông ta hành hạ mẹ mình như thế này, chỉ nghe thấy thôi cũng thật đau lòng.
“Tại sao cô ấy không muốn gặp anh?”
“Em không biết, chắc là chị ấy có nỗi khổ tâm.”
“Còn gì nữa?”
Bạch Nhược Hy dừng lại, cân nhắc một lúc, không khỏi hỏi: “Ba anh, có phải chị Tĩnh bị cầm tù phải không?”
Trái tim Kiều Huyền Thạc kiên quyết nói ra điều gì đó, đau đớn.
Anh nhìn bên ngoài ban công nước mắt đỏ hoe, lúc này không muốn Bạch Nhược Hy nhìn thấy thân phận mỏng manh của mình, quay lưng về phía cô, anh lẩm bẩm: “Nhớ có lần anh nghe thấy tiếng kêu của phụ nữ ngoài trong từ đường nhà họ Kiều?”
Bạch Nhược Hy đột nhiên cảm thấy ngứa ran mái tóc của mình,
“Anh rõ ràng đã nghr thấy giọng phụ nữ, như thể nó báo cho anh ra ngoài.’
“Đó là giọng nói của mẹ anh.”
Bạch Nhược Hy run đột ngột, bị sốc, và khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Hốc mắt đỏ bừng, tràn đầy nước mắt, nhĩ thất đau nhói, động mạch đầu ngón tay đập vì đau, hơi thở hỗn loạn, cô lo lắng hỏi: “Tại sao? Tại sao lại đối với Trần Tĩnh như thế này? Chị ấy đã làm gì sai? ”
“Anh không biết.”
“Đó là ai?”
“Ông nội đã nhận tất cả các cáo buộc chống lại ông ấy.”
“Ông nội?” Bạch Nhược Hy sửng sốt, kinh ngạc đến mức hồi lâu không có phản ứng.
Kiều Huyền Thạc chớp đi những giọt nước mắt trên mắt, thở chậm rãi, bình tĩnh lại và tiếp tục đi về phía phòng của Trần Tĩnh.
Bạch Nhược Hy vội chạy theo: “Anh ơi, tại sao ông nội lại làm vậy?”
“Anh không biết.”
“Có phải chị Tĩnh ngại gặp lại những người trong gia đình họ Kiều, kể cả anh, vì chị ấy sợ bị bắt lại.”
“Anh không biết.” Kiều Huyền Thạc phản ứng nhẹ.
Bạch Nhược Hy khó chịu đến mức lao tới, bước đến chỗ Kiều Huyền Thạc, chặn đường anh, ngẩng đầu nhìn anh rồi tức giận hỏi: “Sao cái gì anh cũng không biết vậy?”
Kiều Huyền Thạc cau mày, vẻ mặt kiên quyết tối sầm lại, nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy. Với khuôn mặt xinh đẹp và giận dữ, “Tôi không phải là thần thánh.”
Bạch Nhược Hy lập tức nghẹn lời.
Đúng vậy, anh ta không phải thần thánh, sao có thể biết nhiều chuyện như vậy.
Nếu anh ấy biết mọi chuyện, thì đã không đến mức tồi tệ.
Bốn mắt đối diện nhau, Bạch Nhược Hy thấy được sự đau thương và mất mát của anh, trái tim cô cũng trở nên khó chịu. Giọng cô giảm vài decibel, và thì thầm: “Anh ba, nếu … em nói là nếu, nếu anh biết ai đã hại mẹ anh thành như thế này, anh sẽ làm gì?”
Kiều Huyền Thạc thốt lên không chút suy nghĩ: “Anh sẽ giết người đó.”
Những lời này khiến trái tim Bạch Nhược Hy bị tảng đá lớn đè lên tức thì thở không nổi.
Kiều Huyền Thạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Bạch Nhược Hy, ánh mắt trở nên lo lắng, một sự kỳ quái hiện trên mặt cô.
“Là ai?” Kiều Huyền Thạc thờ ơ hỏi.