Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Trần Âu đầy kích động: “Xin chào Kiều tướng quân, thật vui lại gặp được anh, tôi là Trần Âu, là bảo vệ của Cô Bạch, anh còn nhớ tôi không?”
*Nhược Hy tới à?” Anh vội vàng đẩy cửa ra.
Bạch Nhược Hy biết Kiều Huyền Thạc đẩy cửa tiến đến, cô tức giận không muốn ngẩng đầu liếc anh một cái, ủy khuất mà lệ thương, tầm mắt chăm chú nhìn Trần Tĩnh.
Doãn Nhụy đi theo Kiều Huyền Thạc đằng sau tiến đến, nhìn thấy Bạch Nhược Hy, Doãn Nhụy sắc mặt trong nháy mắt chìm xuống.
“Nhược Hy..”
Kiều Huyền Thạc khẩn trương đi qua, vốn không muốn làm cho cô lo lắng, không muốn để cho cô biết đến, cho nên đối với cô đột nhiên xuất hiện cảm thấy kinh ngạc.
Bạch Nhược Hy xem như không có nghe thấy, cũng không ngước mắt nhìn anh. Biểu cảm lãnh đạm, Kiều Huyền Thạc không khỏi nghi ngờ, chậm rãi nhìn về phía Kiều Huyền Hạo, nhìn lại trên ghế sa lon thấy Kiều Huyền Bân đang nhắm mắt, ngữ khí nghiêm túc mấy phần: “Ai nói cho Nhược Hy?”
Kiều Huyền Hạo nhấc tay.
Bởi vì Kiều Huyền Hạo căn bản không biết Bạch Nhược Hy và mẹ của mình quen biết với nhau, lúc nhìn thấy Bạch Nhược Hy tâm tình bi thương cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Dì Thu vừa xảy ra chuyện, đả kích cũng rất lớn.
Kiều Huyền Thạc tức giận hít thở sâu một hơi, đè nén phẫn nộ, chậm rãi tới gần Bạch Nhược Hy, đưa tay ra muốn dắt cô.
Ngón tay thon dài của anh vừa mới đụng chạm lấy tay của Bạch Nhược Hy, cô nổi giận đùng đùng một thanh hất ra, cũng không thèm nhìn anh một cái, quay ngoắt xoay lưng về phía anh.
Hành động này của cô khiến mọi người đều kinh ngạc.
Kiều Huyền Thạc cưỡng chế nắm chặt cổ tay Bạch Nhược Hy: “Nhược Hy, anh đưa em về nhà, mẹ anh tỉnh lại, anh sẽ nói cho em biết”
“Thả em ra” Bạch Nhược Hy sinh khí vung lấy cánh tay, nhưng anh là đàn ông khí lực rất lớn, căn bản không vung được.
Cô bị kéo đi.
Kiều Huyền Thạc lập tức cầm túi xách của cô, kéo lấy tay của cô rời đi “Kiều Huyền Thạc, anh thả em ra” Bạch Nhược Hy quả thực là không đi, giận không kềm được rống lên một câu.
Kiều Huyền Thạc bỗng nhiên dừng bước lại, không gọi anh ba, gọi anh tên đầy đủ, xem ra là giận tới cực điểm.
Anh chậm rãi quay người, đối mặt với Bạch Nhược Hy nước mắt đầm đìa, phẫn nộ, đẳng chát, hung hung hăng nhìn anh chăm chăm.
Kiều Huyền Thạc nhìn cảm xúc kích động của cô lúc này, tâm tình rất là bất an, anh đi đến trước mặt cô, không để ý ánh mắt của mọi người ở chỗ này, cúi đầu nhìn xuống cô, thấp giọng thì thầm: “Em bây giờ cần nghỉ ngơi, mà không phải tới bệnh viện thăm mẹ của anh”
“Thân thể em không có việc gì, không cần anh quan tâm” Bạch Nhược Hy lạnh lùng một câu.
Kiều Huyền Thạc ngữ khí nghiêm túc mấy phần: “Anh nhất định sẽ quản”
“Buông tay”
“Nghe lời, để Trần Âu đưa em trở về. Mẹ tỉnh lại, người trước tiên anh sẽ thông báo là em.”
Bạch Nhược Hy nuốt vào cục tức này, gật gật đầu: “Anh nhất định phải cho em biết”
“Được” Anh khàn khàn ngữ khí rất ôn nhu.
Bạch Nhược Hy mân môi, ánh mắt mong chờ ngắm nhìn anh thâm thúy, chậm rãi duỗi tay nắm chặt đầu ngón tay anh, lắc lắc.
Kiều Huyền Thạc chậm rãi cúi đầu nhìn hướng tay của mình chỉ, Bạch Nhược Hy nũng nịu động tác nhẹ nhàng đong đưa.
Bọn họ có ước định của chính mình, Kiều Huyền Thạc không nói hai lời, buông cổ tay cô, hai tay nâng gương mặt của cô lên ngước nhìn thẳng anh, ôn nhu ngữ khí không quá lớn, nhưng đủ để làm cho tất cả mọi người nghe thấy: “Ngoan ngoãn về nhà chờ anh, nghe lời.”
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng từng một chút.
Mặc dù là một nụ hôn rất ngắn, nhưng đủ để mọi người ở chỗ này mắt trợn tròn. Việc ân ái này làm cho người ta không kịp trở tay.
Doãn Nhụy sắc mặt trong nháy mắt như phân đồng dạng thối, ánh mắt băng lãnh bắn thẳng đến chỗ Bạch Nhược Hy.
Kiều Huyền Hạo tâm phiền, hai tay đút túi dựa vào ở trên vách tường, chậm rãi cúi đầu xuống không muốn nhìn, không muốn nghe, đem không gian của mình đóng lại.
Bạch Nhược Hy tâm tình trong nháy mắt sáng sủa, mân mân môi, hai tay chậm rãi nắm chặt cổ tay Kiều Huyền Thạc, thì thào nhỏ nhẹ: “Anh ba, để cho em ở chỗ này chăm sóc dì Tĩnh một giờ được không?”
“Mẹ của anh vừa trải qua giải phẫu não bộ, muốn tỉnh lại cũng không có nhanh như vậy, em ở chỗ này chờ bà ấy cũng không có tỉnh, nghe lời của anh, về nhà nghỉ ngơi”
“Vậy em chờ tin tức tốt của anh”
Kiều Huyền Thạc đồng ý, nắm tay của cô quay người rời đi. Doãn Nhụy phẫn nộ cực kỳ nắm tay, song quyền ẩn ẩn run rẩy, tức giận đến ngũ quan vặn vẹo dữ tợn.
Hai người đi ngang qua trước mặt Doãn Nhụy, cô ấy lạnh lùng đột nhiên toát ra một câu: “Kiều Huyền Thạc, em đáp ứng anh, thế nhưng anh cũng phải đáp ứng em một điều kiện.”
Kiều Huyền Thạc bỗng nhiên dừng bước lại, sắc mặt trầm xuống.
Bạch Nhược Hy cũng đi theo ngây ngẩn cả người.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc, rồi lại nhìn sắc mặt tức giận của Doãn Nhụy.
Từ trong giọng nói của Doãn Nhụy, xem ra Kiều Huyền Thạc là muốn cô giúp làm một chuyện rất trọng yếu.
Bạch Nhược Hy chậm rãi đẩy tay Kiều Huyền Thạc ra, đi đến trước mặt Kiều Huyền Thạc, nhìn anh nói: “Anh ba, chúng ta ly hôn còn có thể làm bạn, nhưng anh không được lại giống như trước đây, động một chút lại đến hôn em, nam nữ thụ thụ bất thân.” Kiều Huyền Thạc bị cô làm cho khó hiếu, nhíu mày nhìn xem cô.
Bạch Nhược Hy híp con mắt, giảo hoạt nhíu mày, liếc về phía bên cạnh nhìn Doãn Nhụy đang phẫn nộ.
Kiều Huyền Thạc trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ của cô, đạt được ủng hộ của cô, tâm tình thư thả một chút.
Anh nhìn về phía Doãn Nhụy, đạm mạc mà hỏi: “Điều kiện gì?”
Doãn Nhụy cắn răng, mỗi chữ mỗi câu: “Không cho phép cùng Bạch Nhược Hy lui tới”
Bạch Nhược Hy lập tức lui lại một bước, rời xa Kiều Huyền Thạc, ngữ khí cao ngạo lạnh lùng nói: “Cậu cho răng tôi rất muốn cùng anh ấy lui tới sao? Không biết mùi vị, đàn ông theo đuổi Bạch Nhược Hy tôi có thể quấn quanh Địa Cầu”
Nói xong, Bạch Nhược Hy cất bước rời khỏi phòng bệnh, giọng vui vẻ nói: “Trần Âu, chúng ta đi”
Kiều Huyền Thạc nhìn bóng lưng Bạch Nhược Hy rời đi, không nhịn được bật cười.
Cô là triệt để tin tưởng anh sao?
Không ăn giấm, không lo lắng?
Một lát, điện thoại di động của anh bíp bíp hai lần, anh lấy điện thoại di động ra mở ra.
Màn hình biểu hiện Bạch Nhược Hy tin nhắn: Anh ba, em tin tưởng anh, vô điều kiện tin tưởng anh.