“Thực xin lỗi, Tuyết Nhi, là mẹ đã liên lụy tới con, hu hu…… Thực xin lỗi Tuyết Nhi……”
“Mẹ, mẹ thực con xin lỗi ……”
Bà cứ ngồi đó khóc nức nở, cuối cùng bác sĩ và hộ lý vào vào khuyên nhủ mới chấn an được cảm xúc của bà.
Nhìn người mẹ đang quẫn trí trong video, lòng Lam Tuyết đau như cắt, nước mắt đầm đìa cả khuôn mặt, cô lấy tay che miệng lại để không phát ra tiếng khóc.
Bác sĩ tua nhanh quá trình trên màn hình theo dõi, nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng và suy sụp và tự trách móc của bà lão.
Trong đêm khuya thanh vắng, bà lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, mạnh mẽ cứa vào cổ tay mình, chịu đựng đau đớn nằm tỏng chăn, yên lặng nhắm hai mắt lại.
Không để lại một câu trăng trối nào, thậm chí không cho Lam Tuyết có cơ hội giải thích với bà, bà đã chọn cách này để tự kết liễu cuộc đời mình.
Bà đã bị liệt nhiều năm, vì biết bản thân mình chính là gánh nặng liên luỵ đến Lam Tuyết nên bà đã muốn chết đi từ lâu. Lời nói của Đỗ Tân Lan là giọt nước tràn ly, chính là ngòi nổ.
Cuối cùng, Lam Tuyết khóc không thành tiếng.
Các bác sĩ và y tá ở bên cạnh nhìn không khỏi thở dài, cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Sau một hồi khóc đã mệt, Lam Tuyết vực dậy tinh thần, lưu lại đoạn video rồi đi theo bác sĩ giải quyết việc của mẹ.
Xong xuôi mọi việc trong bệnh viện giờ cũng đã muộn, Lam Tuyết lái xe suốt một đoạn đường đau khổ rơi nước mắt, trên con đường trở về nhà dài mấy tiếng đồng hồ coi như cũng trút bỏ nỗi buồn trong lòng, đến sáng sớm hôm sau mới về đến biệt thự Diệp Phong Lâm.
Ở bên ngoài cửa, cô ngửa đầu rơi lệ nhìn căn biệt thự xa hoa, trong lòng càng cảm thấy ân hận.
Cô ăn năn, khó chịu, oán hận, rằng ngay từ đầu cô không nên chọc vào Hách Nguyệt, cô không nên tiếp cận Hách Nguyệt, không nên yêu anh, và không nên sinh ra hai đứa con gái cho anh ta.
Gió lạnh thổi, đêm khuya u ám.
Ngọn đèn đường mờ hắt lên cửa kính xe, Lam Tuyết chống tay vào vô lăng, ngơ ngác nhìn màn đêm đen tối bên ngoài cửa kính, khuôn mặt tái nhợt, trông thật phờ phạc.
Trái tim cô đau đến mức quặn thắt không thở được.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Lam Tuyết không biết mình đã ở lại bao lâu, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, bíp bíp, sau đó liền yên lặng.
Lam Tuyết yếu ớt cầm điện thoại, trên màn hình hiện lên một dòng tin nhắn: “Sao không vào nhà?”
Lam Tuyết đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn biệt thự. Tức giận khởi động xe phóng vào biệt thự.
Sau khi đỗ xe xong, Lam Tuyết cầm túi xách cùng điện thoại tức giận xuống xe, bước nhanh vào biệt thự.
Đại sảnh của biệt thự nguy nga vẫn còn sáng đèn, Lam Tuyết mở cửa bước vào, còn chưa kịp thay giày đã đóng sầm cửa xông vào đại sảnh với một cơn tức giận.
Lúc này, Hách Nguyệt đang ngồi uống rượu ở quầy bar, nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi đặt ly rượu trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách.
Lam Tuyết ném túi xách lên sô pha, hai tay nắm chặt, hai mắt đỏ bừng tức giận nhìn Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt chua xót kích động khẽ nhếch môi, nhàn nhạt hỏi: “Nhìn sắc mặt em đang buồn bực, có chuyện gì sao? Hay là tới uống cùng tôi một chén.”
Lam Tuyết nhìn bộ dạng suy sụp của anh, tối nào cũng mượn rượu giải sầu, khiến cô đối anh oán hận lại càng thêm giận dữ.