Đại sảnh yên tĩnh trở lại.
Bạch Nhược Hi đặt điện thoại xuống, thở dài thườn thượt, cáu kỉnh quay lại.
Trần Tĩnh đi đến bên cạnh cô kéo cổ tay cô, “Nhược Hi, con gọi Huyền Thạc thật sao?”
Nhược Hi cười khổ: “Không, con chỉ là doạ họ sợ thôi, điện thoại của Huyền Thạc đã tắt, có lẽ anh ấy đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.”
Trần Tĩnh dẫn cô đến ghế sô pha, nói nhỏ an ủi: “Hiện tại con đang mang thai, đừng nóng giận, đừng quan tâm đến chuyện của Bạch San San.
“Con sẽ không quan tâm, con cũng không muốn quan tâm.” Bạch Nhược Hi nặn ra một nụ cười chua chát và ngước nhìn Kiều Huyền Hạo.
Kiều Huyền Hạo cào cào mái tóc ngắn và nói một cách đầy tội lỗi: “Anh không nên để họ vào.”
“Không sao đâu, anh hai, cho dù hôm nay bọn họ không gặp được em, thì bằng mọi cách bọn họ nhất định sẽ tìm em. Gặp mặt cũng tốt, khiến cho bọn họ từ bỏ ý định. Dù sao thì lần này Bạch San San đã phạm tội lớn, khiến cha mẹ đều quỳ xuống hẳn là bọn họ …”
“Đừng lo lắng bọn họ có quỳ xuống hay không, Bạch San San cô ta đáng chết, pháp luật trừng phạt cô ta là đúng rồi.”
Bạch Nhược Hi chỉ cười nhẹ mà không phát ra tiếng.
Trần Tĩnh nắm lấy tay Bạch Nhược Hi, giữ lấy rồi xoa nhẹ: “Đừng nghĩ đến chuyện khó chịu, không liên quan gì đến con, hiện tại trong người con cảm thấy thế nào? Có bất kỳ khó chịu nào không?”
“Chỉ là nghén một chút thôi, người uể oải hơn, dễ mệt mỏi hơn.”
Trần Tĩnh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này cũng bình thường, mẹ mang thai cũng là như vậy, giờ đã có bụng rồi thì phải chăm sóc thân thể thật tốt, khi em bé càng lớn thì càng mệt mỏi và vất vả hơn.”
“Mẹ ơi, con không sợ đâu.” Bạch Nhược Hi nhìn bà một cách chắc chắn.
“Ừm, có mẹ bên cạnh thì có gì phải sợ, khó chịu hay không hiểu thì phải nói với mẹ, dù sao mẹ so với con có kinh nghiệm hơn.”
“Vâng ạ.”
Hai người nhìn nhau cười, tâm trạng lập tức trở nên vô cùng vui vẻ, phấn chấn.
Kiều Huyền Hạo đứng một bên, lặng lẽ nhìn hai người phụ nữ trước mặt, tâm trạng rối bời, không biết là như thế nào.
Trong lòng anh hằn lên một nỗi buồn, từ lâu anh đã luôn tưởng tượng một ngày Nhược Hi sẽ là vợ anh, người có thể sinh cho anh những đứa con và ở bên anh suốt đời.
Lúc này nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của Bạch Nhược Hi, anh biết rằng giấc mộng đã tan thành mây khói, nhưng nhìn thấy hạnh phúc của cô, anh cảm thấy không có gì phải xót xa.
Nhìn đến đó, Kiều Huyền Hạo không khỏi cong khóe miệng nở nụ cười, trong mắt hiện lên một tia nhẹ nhõm.
Như nụ cười ngọt ngào như một người cha yêu thương Bạch Nhược Hi, nhất thời anh không thể rời mắt.
Sáng sớm, sương mù bao trùm toàn bộ mảnh đất, một đội quân hùng mạnh im lặng tiến lên.
Xa Tịch Thành, ở vùng núi hẻo lánh.
Những ngọn núi địa hình rất phức tạp và rộng lớn.
Trực thăng của quân khu bay lượn trên bầu trời, núi non trùng điệp nhấp nhô, cây cối um tùm như rừng nguyên sinh.
Trong rừng núi, Kiều Huyền Thạc đã cùng mọi người sắp xếp xong xuôi, mọi người được chia thành mười hai đội và bắt đầu tìm kiếm trong bốn ngọn núi.
Truy tìm nơi giấu vũ khí và phần tử phạm tội.
A Lương dẫn đầu một đội đi theo Kiều Huyền Thạc đến hang động do Tinh Thần chỉ đường.
Tinh Thần dẫn họ vào núi, sau hai giờ leo núi, họ lên đến đỉnh núi, trong một bụi đá khổng lồ, họ nhìn thấy một hang động tự nhiên.
Những tảng đá lạ trong hang chồng lên nhau và địa hình hiểm trở.
Tinh Thần chỉ vào một bãi đất bằng phẳng trong hang động: “Đây là nơi đã từng đặt vũ khí mẫu, và tôi cũng đã nhìn thấy những người đó ở đây.”
A Lương lập tức xoay người ra lệnh: “Mọi người nhìn quanh xem còn sót lại manh mối gì không.”
“Rõ.” Mọi người đồng thanh đáp lại, lập tức tản ra tìm kiếm.
Kiều Huyền Thạc vẻ mặt trịnh trọng, nhìn mặt đất từng bước tiếp cận.
A Lương cũng làm theo, và không khỏi thắc mắc: “Là ai được nhỉ? Ai đã lấy trộm lô vũ khí này của giáo sư, nhưng hóa ra nó đã được bán rẻ? Họ đang nghĩ cái gì?”
Tinh Thần sốt sắng phân tích: “Lô vũ khí này quá lớn nên không thể vận chuyển, bán là cách tốt nhất, nếu là hàng lậu thì nguy cơ rủi ro cực cao, tôi đoán bên kia thấy không cần thiết phải mạo hiểm nên đã gấp rút để tìm một người mua.”
“Ai là người mạnh đến mức có thể cướp được lô vũ khí từ giáo sư?” A Lương lẩm bẩm, vừa hỏi vừa tự trả lời: “Tôi nghĩ hắn hẳn là một người không đơn giản, tôi đoán ngoài binh khí, tràng hạt Phật châu và những vật phẩm giá trị khác đều đã sưu tập được.”
Tinh Thần không biết quá nhiều, anh tò mò nhìn Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc vẫn đang chìm đắm trong sự tập trung tìm kiếm manh mối, anh quét một lượt không thấy gì, nhưng anh nhìn thấy những lỗ đạn trên đá, và một số viên đạn bị mắc kẹt trong đá.
Ở đây đã xảy ra giao tranh ác liệt.
“Cậu ba…” A Lương hỏi: “Tôi nghĩ lô vũ khí có thể đã bị chuyển đi.”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng chạm vào viên đá, và nói nhẹ: “Nó vẫn ở đó, căn cứ nghiên cứu và phát minh của Kiều Nhất Hoắc ở gần đây.”
A Lương đã bị sốc ngay lập tức, không biết Kiều Huyền Thạc đã biết được điều đó như thế nào, nhưng anh ấy vẫn hét lên đầy phấn khích: “Mọi người nghiêm túc tìm kiếm.”
Nhìn sơ qua hốc đá này cũng không có gì đặc biệt.
Sau khi tìm kiếm bên trong một hồi lâu, Kiều Huyền Thạc ra khỏi hang, tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm khắp nơi.
Trong những ngọn núi rộng lớn, việc tìm kiếm của con người là khó khăn nhất.
Tốc độ chậm và hiệu quả thấp.
Ngay cả khi có sự tham gia của chó nghiệp vụ trong quân đội, cũng giống như mò kim đáy bể.
Sau hai ngày một đêm tìm kiếm gần hết mấy ngọn núi, vẫn không có chút thông tin nào.
Dưới những ngọn núi liền kề, chỗ nào cũng có đá và cỏ dại.
Sau một ngày mệt mỏi, Kiều Huyền Thạc ngồi xuống một bức tường đá lạnh lẽo, mọi người quây quần bên nhau lấy lương khô nén ra ăn cùng nhau.
A Lương lấy điện thoại ra vừa ăn vừa nói, anh không khỏi thở dài: “Ai”
, cái quái gì thế này, không có tín hiệu gì cả.”
Kiều Huyền Thạc nhìn vẻ mặt của A Lương, không khỏi nặn ra một nụ cười nhỏ, nhìn ra suy nghĩ của anh liền trêu chọc: “Lúc thực hiện nhiệm vụ không phải đã báo cáo trước với y tá sao?”
“Đã nói rồi.” A Lương nhếch miệng cười, trong mắt có chút ngượng ngùng, đúng là một cậu nhóc ngây thơ.
Mọi người trêu chọc anh ấy và liên tục nói về anh và cô y tá, ngay cả Tinh Thần cũng không thể không hỏi anh ấy yêu đương tới đâu rồi.
Nụ cười trên mặt Kiều Huyền Thạc từ từ biến mất, lấy điện thoại di động ra, ấn vào màn hình sáng, nhìn Bạch Nhược Hi xinh đẹp trên màn hình.
Đôi mắt anh lộ ra một tia sáng rất dịu dàng. Lúc này, trái tim anh như muốn tan chảy.
Khi nói đến sự bận tâm, anh quan tâm đến gia đình của mình hơn bất cứ ai khác.
Đúng lúc này, một giọng nói phát ra từ máy liên lạc trong tay Kiều Huyền Thạc: “Báo cáo, phát hiện nguồn nước khả nghi nhiễm bẩn, phát hiện nguồn nước khả nghi nhiễm bẩn …”
Mọi người đều rất phấn khích đứng lên, A Lương căng thẳng hỏi: “Vị trí ở đâu?”
“Tọa độ, vĩ độ và kinh độ …”