Trong bệnh viện.
Không phải một người nằm trên giường bệnh, mà là hai người.
Sau khi được điều trị bằng huyết thanh giải độc, triệu chứng của hai người vẫn không thuyên giảm, độc tính từ từ lan truyền trong cơ thể khiến Lam Tuyết phải đeo mặt nạ dưỡng khí.
Cả hai người đều lủng lẳng bình truyền dịch bên cạnh, giường bệnh nằm cạnh nhau, cách nhau một cánh tay.
Lam Tuyết gượng gạo, nước mắt từ khóe mắt chậm rãi chảy vào bên tai, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Tại sao lại muốn xem vào việc người khác làm gì vậy? Đáng ra chỉ một người phải nằm đây nhưng giờ cả hai đều phải nằm ở nơi này, nếu không may xảy ra sự cố gì thì hai đứa nhỏ sẽ ra sao?”
“Thật may mắn vì tôi không tin những gì em nói.” Hách Nguyệt cố nở một nụ cười và nói với Lam Tuyết: “Vừa rồi bác sĩ nói là vô cùng nguy hiểm. May mắn thay, vết thương của em chỉ có ít nọc độc, nếu không mạng của em cũng sẽ không giữ nổi.”
“Hối hận rồi sao?”
“Hối hận vì điều gì?” Hách Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lam Tuyết.
“Bởi vì tôi nói dối anh không có độc, anh muốn ở trước mặt tôi thể hiện, nhưng lại hại bản thân mình trúng độc.” . Bạn có biết trang truyện # TRÙMtr uyện.o rg #
Hách Nguyệt cay đắng ngâm nga một tiếng giễu cợt từ trong mũi, quay mặt nhìn trần nhà, buồn bã lẩm bẩm: “Cho nên, trong lòng em tôi chính là một người đàn ông như vậy sao.?”
“…” Lam Tuyết không dám nhìn anh, chỉ lặng lẽ hít mặt nạ dưỡng khí, lồng ngực không còn cảm giác ngột ngạt mà cảm thấy đau nhói, nỗi đau này là do phản ứng bi thương của Hách Nguyệt lúc này mang đến cho cô.
“Lam Tuyết, tôi muốn hỏi em một chuyện, và hãy trả lời tôi một cách thành thật. Hách Nguyệt rất nghiêm túc, giọng nói bi thương đến mức nghẹn ngào.”
Lam Tuyết trả lời: “Được”.
“Mặc kệ là 5 năm trước hay bây giờ, tôi đều không nên cùng em dây dưa, rốt cuộc em nghĩ tôi muốn gì ở em? Hách Nguyệt hỏi rất chân thành từng chữ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có hai người, nhưng vấn đề này Lam Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới, cô chỉ hời hợt suy nghĩ, nhưng cho đến hôm nay Hách Nguyệt hỏi nghiêm túc như vậy, cô cũng không thể nào trả lời được.
“Hãy trả lời tôi.” Em cảm thấy tôi cần gì ở em? Hách Nguyệt hỏi lại.
Lam Tuyết vươn tay kéo mặt nạ dưỡng khí ra, hít một hơi thật sâu, giọng nói càng rõ ràng hơn, chậm rãi nói: “Năm năm trước, tôi là đối tác của anh, giúp anh giải quyết nhu cầu thể xác và bầu bạn với anh, hiện tại, tôi là mẹ của hai con của anh. Là một người có vai trò quan trọng trong mối quan hệ hòa hợp gia đình.
Nghe câu trả lời này, Hách Nguyệt khịt mũi một cách chua xót.
“Tôi vẫn tưởng rằng em hiểu về tôi.” Hách Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, nở một nụ cười nhạt, khóe miệng anh hơi nhếch lên, hiện lên một tia chua xót bất lực.
Lam Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, đường nét rõ ràng sắc bén, soái khí bức người, nhưng anh lúc này vẫn không che giấu được vẻ cô đơn.
“…” Lam Tuyết không biết nên nói gì, ở bên nhau 4 năm, thời đại học luôn đẹp như vậy, nhưng thật sự cô không thể nhìn thấu người đàn ông này, thậm chí còn cảm thấy họ ở bên nhau không có cảm giác chân thực (giống như chỉ là giấc mơ).
Hách Nguyệt im lặng một lúc, sau đó từ từ nói: “So với em, còn có rất nhiều người phụ nữ đẹp hơn. Nêu tôi muốn giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, căn bản cũng không cần tìm một người phụ nữ ở bên tôi chỉ vì tiền.”
“Tôi đã có thể triệt sản, thì tôi cũng không có ý định sinh con, hai đứa nhỏ này đối với tôi mà nói có thể có cũng có thể không, nhưng vì hai đứa nhỏ là do em sinh ra, người ta nói yêu ai yêu cả đường đi, em có hiểu điều đó không?” Lam Tuyết sững sờ không nói được lời nào, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần, đủ loại cảm xúc hỗn độn.
“5 năm trước tôi đã nghĩ đến việc đưa em đến thành phố này, nên tôi đã bắt em phải học ngôn ngữ của đất nước này.”
Giọng nói của Lam Tuyết nghẹn ngào, ký ức như trở lại sống động trước măt, “Tôi không biết điều đó.”
“Đúng vậy, tôi không nói cho em biết, tôi sợ em sẽ không đồng ý.”
“Anh … “
“Nhưng sự thực đã chứng minh, em quả thực là không đồng ý. Ba mẹ tôi tìm đến em, em cũng không nói cho tôi biết liền lập tức rời bỏ tôi.”