Anh có thể nói cho em một số chuyện của anh Ba sao” Bạch Nhược Hy nhìn anh chăm chú như bàn điều kiện.
Kiều Huyền Hạo gật đầu bất đắc dĩ.
Bạch Nhược Hy quay người vung tay nói với Trần Âu phía xa: “Anh đi về trước đi, tôi ngồi xe anh Hai.”
Trần Âu lập tức cúi đầu khom lưng, vào trong xe, nổ máy rời đi.
Kiều Huyền Hạo mở cửa xe cho Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy ngồi vào ghế lái phụ, tự mình thắt dây an toàn, ngửa đầu nhìn Kiều Huyền Hạo đóng cửa, đợi Kiều.
Huyền Hạo ngồi vào ghế lái, cô lễ phép mở miệng: “Anh Hai, đưa em về công ty là được “Gần đây em bận vậy, công việc có thuận lợi không?”
“Vẫn ổn”
“Em không tệ đâu, kinh doanh Vĩnh Hằng được đấy.”
“Có Lam Tuyết giúp em, còn có rất nhiều công thần, quan trọng là có chút may mãn”
Bạch Nhược Hy nghiêng đầu nhìn Kiều Huyền Hạo, sốt ruột hỏi: “Chẳng phải anh muốn nói với em chuyện điên cuồng anh Ba đã làm sao? Em muốn biết”
Kiều Huyền Hạo chăm chú lái xe, giọng nói ầy chua xót: “Nhược Hy, em yêu em Ba từ lúc nào?”
“Khi còn bé, lúc còn rất nhỏ, em cũng không rõ thời gian cụ thể nữa”
“Trước giờ em không hề hỏi đến chuyện của em Ba, cũng không liên lạc với nó, anh cứ tưởng quan hệ của hai người không tốt lắm”
Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ cười khẽ cứng ngắc, đáp: “Ừm, không phải là không muốn hỏi, là không dám hỏi. Quan hệ của bọn em đúng là không tốt, bởi vì do nhiều nguyên nhân, thậm chí em cho rằng anh ấy rất ghét em”
“Nó không ghét em đâu” Giọng Kiều Huyền Hạo ung dung trầm thấp, như đang trần thuật một chuyện đau lòng.
Bạch Nhược Hy cúi đầu nhìn hai tay đặt trên đùi, mân mê môi: “Ừm, bây giờ em biết anh ấy không ghét em, anh Hai, anh có hận em lựa chọn anh Ba không?”
Kiều Huyền Hạo hời hợt mở miệng: “Có trách nhưng không hận, em mãi mãi là Nhược Hy anh yêu nhất, anh cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần em hạnh phúc, anh không cần tranh giành với em Ba, nói thật anh cũng không tranh nổi với em Ba, làm thương nhân đương nhiên phải học được sự thức thời”
“Ừm, đúng vậy, rất điên cuồng:”
Kiều Huyền Hạo chậm rãi buông lỏng tay lái, dựa vào lưng ghế, nhìn con đường phía trước, lẩm bẩm: “Khi nó vừa mới tham gia quân đội, cả nhà anh đều phản đối, ông nội đặt kỳ vọng cao vào nó, muốn nó học tập quản lý công ty, thế nhưng không ai có thể ngăn cản được quyết tâm của nó.”
Bạch Nhược Hy rất chăm chú nhìn Kiều Huyền Hạo nói chuyện, chờ mong nghe được thời gian mười năm tốt đẹp của Kiều Huyền Thạc mà cô đã bỏ lỡ.
“Em Ba, Hách Nguyệt và Bộ Dực Thành cùng vào quân đội, Hách Nguyệt và Bộ Dực Thành chuyên về luật pháp và quân đội, học tiến sĩ trong lúc tham gia quân ngũ, mà khi tất cả mọi người lựa chọn tham gia vào chính trị, em Ba lại lựa chọn con đường không giống người khác”
“Con đường gì?” Bạch Nhược Hy phấn chấn tinh thần, lòng tràn ngập mong đợi muốn được nghe nhiều chuyện liên quan đến Kiều Huyền Thạc hơn, cảm thấy nuối tiếc vì mười năm bỏ lỡ anh.
“Nó tham gia quân ngũ ba năm, đã là đại đội trưởng lính đặc chủng, hàng năm anh trở về từ nước ngoài, đều anh Cả đi bộ đội nó, bảy năm trước, chính trị nước bạn xảy ra vấn đề, phe phản động và bọn khủng bố hoạt động càn rỡ, dân chúng lầm than, tình hình trong nước đó khiến các quốc gia khác cũng lo lắng theo. Nước ta vì nhân đạo và tình láng giềng, phái viện trợ, quốc gia chúng ta cũng chuẩn bị huy động quân đội giúp nước láng giềng tiêu diệt thế lực phản động.
Đó là chiến trường tuyến một, dùng sinh mệnh và máu tươi để phấn đấu, tha hương cũng là rất chuyện bình thường”
Bạch Nhược Hy chưa từng nghe đến chuyện này, cô ngạc nhiên che miệng, căng thẳng nói: “Anh nói anh Ba bị phái đi sao?”
“Nó là đại đội trưởng, không cần tự mình lên chiến trường, nhưng nó chủ động xin ra tiền tuyến, nó dẫn theo một đội lính đặc chủng do nó huấn luyện ra rời đi hai năm.
Trong thời gian đó nó đã cứu rất nhiều quan lại và người dân, vì cứu con của nạn dân mà từng bị bắt làm tù binh, đỡ đạn thay chiến hữu… Hai năm đó, ngày nào nó cũng song hành với tử thần, nhưng nó chưa từng e ngại, lần nào gửi thư cho anh cũng cười nói với anh, nó rất tốt, bảo người nhà đừng nhớ.”
“Trong mắt anh, nó là kẻ điên, anh và anh Cả vẫn luôn khuyên nó xuất ngũ, khuyên nó về nước, mà nó lại mặc kệ” Trong giọng nói của Kiều Huyền Hạo tràn ngập ý kính nể.
Anh ta không kìm được cười khẽ: “Cũng may chỉ cần hai năm, nó đã tháng lợi quay về’ Ánh mắt Bạch Nhược Hy tràn ngập ngưỡng mộ và kính nể, cho dù chỉ qua lời anh Hai nói, trong đầu của cô đã không kìm được hiện lên hình ảnh Kiều Huyền Thạc anh dũng thiện chiến.
“Vụ án bắt Tập đoàn buôn lậu thuốc phiện lớn nhất ở biên giới trong nước, nó cũng tham gia hành động, nó còn từng làm nội ứng, anh không biết nội dung nhiệm vụ của nó, nhưng anh nhớ rõ nó trúng hai vết đạn, nằm trong bệnh viện, máu trên người sắp chảy khô, nó không hề chảy một giọt nước mắt, còn cười bảo anh đừng lo, đừng nói với người nhà để thêm lo.”
“Nó lập rất nhiều công lao vì quốc gia, to to nhỏ nhỏ ngay cả chính nó cũng không nói rõ, nó làm đủ chuyện điên cưồng, kết quả kém nhất cũng là bỏ mạng mà thôi, không có gì tệ hơn vậy cả”’ Bạch Nhược Hy không kìm được đỏ đôi mắt, hơi nước bốc lên, trong lòng đau nhói.
Cho dù bây giờ Kiều Huyền Thạc bình yên vô sự, nhưng vừa nghĩ tới anh đã từng gian khổ, đã từng không muốn sống, trái tim cô đã đau đớn, sự sùng bái cũng gia tăng.
“Anh Hai, vậy mà em không biết gì cả, em…”
“Em sống ở nhà họ Bạch, đương nhiên không biết, hơn nữa em Ba luôn tốt khoe xấu che, mỗi lần anh đi bộ đội tìm nó ôn chuyện mới được nghe. Khi anh nghe những chuyện này, phản ứng còn nghiêm trọng hơn nữa. Lần nào anh cũng xúc động chạy tới trước mặt lãnh đạo của nó xin cho nó xuất ngũ. Nhưng tốc độ thăng quan của anh cao hơn tốc độ hành động của anh”
Bạch Nhược Hy vui mừng cười khẽ, tâm tình kích động thì thào: “Quốc gia chúng ta là quốc gia vô cùng chú trọng bồi dưỡng nhân tài Kiều Huyền Hạo cười cười, tán thành gật đầu, “Ừm, đúng thế”
Nói tới Kiều Huyền Thạc, trong lòng Bạch Nhược Hy lại không kìm được nhớ anh, từ lần trước anh tức giận rời đi, đã hai ngày không tìm cô, cô rất nhớ, song lại sợ sau khi gặp mặt sẽ cãi vã và tan rã trong không Vui.