Nhà thờ trong đêm tàn, ánh đèn vàng vọt.
Kiều Huyền Thạc cất điện thoại di động vào trong túi quần, ngẩng đầu nhìn thánh đường sừng sững trong bóng tối.
Ở Khâu Quốc, người ta lấy tôn giáo làm chủ đạo, tín ngưỡng ăn sâu vào gốc rễ trong lòng người dân. Ở đất nước này khắp nơi đều là giáo đường.
Ngày đầu tiên Kiều Huyền Thạc đến Khâu Quốc, anh đã đến trường mà anh trai anh từng học, điều tra khắp nhưng đều không tìm ra người nào như anh cả. Hóa ra Kiều Huyền Bân đi du học đều là giả.
Mà trường học đúng là có nhận vào một du học sinh tên Kiều Huyền Bân, nhưng hắn không đến trường học dù chỉ một ngày, do đó vị trí này liền trao lại cho một du học sinh khác có nhu cầu vào học.
Sau nhiều lần điều tra, cuối cùng anh cũng tra ra được nơi mà Kiều Huyền Bân từng đến.
Nhà thờ trước mặt là nơi Kiều Huyền Bân từng ở.
Kiều Huyền Thạc rất muốn biết anh cả đã trải qua những chuyện gì ở Khâu Quốc, tại sao lại sống ở nơi linh thiêng như vậy mặc dù không có bất kỳ tín ngưỡng tôn giáo nào?
Sau khi phân loại manh mối, Kiều Huyền Thạc sải bước về phía nhà thờ.
Ban ngày lúc anh đến đây mọi thứ đều rất bình thường, các mục sư và nữ tu ở trong giáo đường đều không thèm quan tâm đến những câu hỏi của anh, họ chỉ để tâm đến những tín đồ thành tâm cầu nguyện chứ không phải là một người nước ngoài chỉ hỏi han điều tra.
Đẩy cửa nhà thờ ra.
Giáo đường to như vậy nhưng không có một ai, ánh đèn vàng ấm ngọn đèn làm cho cả giáo đường nhìn rất yên tĩnh và thần bí.
Từng hàng ghế gỗ để ngồi cầu nguyện được sắp xếp đơn giản theo chiều ngang, và vách tường được trang trí bởi nhiều đồ vật biểu tượng cho đặc điểm đại diện của đất nước.
Không khí tĩnh mịch tràn ngập cái lạnh giá của màn đêm.
Kiều Huyền Thạc quan sát đến bốn phía, tiếp tục đi vào bên trong.
Đột nhiên, một tiếng mở cửa vang lên.
Anh nhìn về cánh cửa hông bên cạnh.
Một nữ tu mặt còn đang buồn ngủ đi ra từ cánh cửa nhỏ, cô nhìn thấy Kiều Huyền Thạc thì ngạc nhiên sững sờ, hai mắt đang ủ rũ bỗng mở to, đứng im không nhúc nhích.
Kiều Huyền Thạc thấy cô đang kinh ngạc, liền lộ ra nụ cười dịu dàng, xua tan cảnh giác, giọng nói bằng tiếng Khâu Quốc ôn hòa: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn vào đây cầu nguyện.”
“Ồ.” Cô nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Huyền Thạc, ánh mắt lộ ra một tia hơi thẹn thùng.
Cô quá bất ngờ, đôi mắt to tròn trong veo, khuôn mặt non nớt cho thấy cô còn rất trẻ, có lẽ còn chưa đủ tuổi thành niên.
“Tôi đã quấy rầy đến cô phải không?”
Cô gái vội vàng giải thích: “Không, không có, em dậy đi vệ sinh, anh … anh là người nước ngoài à?”
Vừa nói cô gái vừa chậm rãi đến gần Kiều Huyền Thạc.
“Đúng vậy, tôi tới du lịch.”
“A, chào mừng anh.” Cô gái đi tới chỗ Kiều Huyền Thạc, ngẩng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc, cười ngọt ngào, chậm chậm nói, “Đôi mắt của anh thật đẹp, nét mặt cũng rất đẹp, anh là Tịch Quốc đúng không?”
“Đúng thế.” Kiều Huyền Thạc rất hào phóng đón nhận những lời khen của cô gái, dù sao cũng là người nước ngoài, đối với một cô gái mười bốn mười lăm tuổi thì hiếu kỳ là chuyện bình thường.
Sự ngây thơ của cô gái đã cho Kiều Huyền Thạc thấy được hy vọng.
Anh thử thăm dò hỏi: “Cô đã gặp người Tịch Quốc chưa?”
“Đã gặp rồi, khi em còn bé có quen một anh trai, anh ấy cũng là người Tịch Quốc, nhưng nhìn không đẹp như anh.” Cô nói một cách rất nghiêm túc.
“Cảm ơn.” Vừa nói, anh vừa lập tức lấy điện thoại ra, mở album ra, trong đó có một tấm ảnh mà anh đưa vào trước lúc ra nước ngoài, đưa tấm ảnh cho cô bé: “Anh trai mà cô đang nói là anh ấy sao? “
Cô gái cầm lấy điện thoại nghiêm túc nhìn, chốc lát mới bắt đầu cau mày gật đầu: “Là anh ấy, Anh A Lý, nhưng trước đây anh ấy không có già như vậy.”
“A Lý?” Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày, rất là nghi ngờ hỏi lại: “Anh ấy tên là A Lý?”
“Đúng vậy, anh ấy tên là Merl A Lý.”
Kiều Huyền Thạc càng lúc càng nảy sinh nghi ngờ.
Tại sao anh trai của anh ấy lại lấy tên nước ngoài chính thức như vậy?
Cô gái nghiêm túc nói: “Nhưng anh A Lý chỉ học cùng em một năm, khi em mười tuổi thì anh ấy nhập ngũ.”
“Nhập ngũ? Em gái, cô đang đùa anh sao, anh ấy là người nước ngoài, sao có thể nhập ngũ?”
“Em không có đùa, anh ấy đi nhập ngũ thật.” Sau đó, cô gái đột nhiên trở nên cảnh giác, hỏi: “Anh là ai, sao anh lại liên tục hỏi về anh A Lý?
Kiều Huyền Thạc lập tức lộ ra nụ cười ôn nhu, nói: “Tôi chỉ là một người khách du lịch bình thường, cũng là một người bạn bình thường của anh A Lý. Tôi tùy tiện hỏi thôi, không quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của cô nữa, tôi yên lặng cầu nguyện là được rồi.”
“Được.” Cô gái cảnh giác nhìn anh.
Kiều Huyền Thạc bước đến chiếc ghế phía trước, ngồi xuống, chắp hai tay trước trán, làm lễ cầu nguyện.
Cô gái ngẩng đầu lại nhìn anh sau đó nghi hoặc rời đi.
Kiều Huyền Thạc không cầu nguyện gì cả, trong lòng đang phân tích thân phận của anh cả.
Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Ra nước ngoài du học mà không ở trường học, lại vào giáo đường học tín giáo một năm, không trở về Tịch Quốc nhập ngũ, mà lại vào quân đội của Khâu Quốc, hiện tại có thể đoán được anh cả là người hai quốc tịch, và đang cố ý che giấu quốc tịch Khâu Quốc.
Kiều Huyền Thạc lúc này không thể tưởng tượng được anh trai mình lại phản quốc. Mặc dù anh biết anh cả từ nhỏ đã thích văn hóa của Khâu Quốc, cũng vô cùng thích quốc gia này, nhưng cũng không đến nỗi lại làm ra chuyện lớn như vậy.
Điều anh không muốn thấy nhất chính là anh cả anh là người được Khâu Quốc chú tâm bồi dưỡng người tài, là đặc vụ ở Khâu Quốc được đặt ở bên cạnh anh.
Gia đình của anh chỉ là phương tiện để anh ấy che giấu thân phận, sự kém cỏi thường ngày của anh chỉ là ngụy trang, có lẽ, anh không còn là anh cả mà Kiều Huyền Thạc anh quen biết.
Không khí yên tĩnh tràn ngập lạnh lẽo, càng ngày càng trở nên trầm trọng.
Đột nhiên, sau lưng Kiều Huyền Thạc có một luồng gió thổi tới.
Có tiếng mở cửa nhẹ, nhưng là tiếng bước chân, chỉ sau ba bước liền dừng lại.
Lúc này, thân thể Kiều Huyền Thạc trở nên cứng ngắc.
Toàn thân đều cảnh giác, mỗi một cái lỗ chân lông đều mở rộng, Khâu Quốc đất nước cấm súng, cho anh anh là người nước ngoài, không được phép mang bất kỳ vũ khí nguy hiểm nào vào đây.
Anh bình tĩnh lại và có thể phán đoán bước chân phía sau nặng nề và mạnh mẽ, đó là một người đàn ông.
Sau khi đối phương dừng lại, anh ta không hề di chuyển.
Kiều Huyền Thạc trong im lặng đếm từng nhịp đập.
Theo kinh nghiệm trước đây của anh, nếu đối phương là sát thủ, ba bước này là vị trí cố định, chỉ cần ba giây là có thể nhắm bắn.
“Một, hai, ba...”
Kiều Huyền Thạc cúi đầu rất nhanh.
“Phanh...” Một tiếng súng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Anh nhanh chóng phản ứng dùng cái ghế chặn thân thể của mình và thoát khỏi một phát súng.
Lúc này, tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, từ đi về phía anh, Kiều Huyền Thạc dùng ghế chặn lại, hạ thấp người đi về phía trước.