Đứng bên ngoài xe, Lam Tuyết sững sờ trong giây lát, cô ngập ngừng khi nhìn người đàn ông trong xe với ánh mắt rạng rỡ.
“Sao thế?”
Lam Tuyết ngẩn ra, cười xin lỗi: “Thực xin lỗi, ngày mai tôi có cuộc họp quan trọng.”
Đặng Khẳng khẽ cau mày, giọng điệu đầy nghi hoặc: “Ngày mai là thứ bảy.”
“Đúng vậy, tôi có một cuộc họp video với đối tác nước ngoài ở nhà, vì vậy tôi không thể rời đi …” Lam Tuyết do dự rồi nói một cái cớ.
Đặng Khẳng bất lực nhún vai, mím môi cố nặn ra một nụ cười: “Được rồi, vậy hẹn lần sau.”
“Được rồi, anh về cẩn thận, lái xe từ từ.” Lam Tuyết bình tĩnh quan tâm, đóng cửa lại, nhẹ nhàng ra hiệu cho anh.
Xe nổ máy, rẽ vào một góc rồi lái đi.
Nhìn chiếc xe khuất dần trên đường đêm, trong lòng Lam Tuyết càng thêm áy náy.
Cô luôn cảm thấy rằng việc lợi dụng kiểu này khiến cô cảm thấy rất bất an.
Cô còn không chắc rằng cô có xây dựng một gia đình với Đặng Khẳng và sống hạnh phúc bên nhau hay không.
Bây giờ cô đang cố gắng làm cho bản thân tìm ra những ưu điểm của Đặng Khẳng và cố gắng thích anh ta nhiều nhất có thể.
Tuy nhiên, lòng cô như một vũng nước đọng, bình lặng đến mức khiến cô cảm thấy kinh khủng.
Làn gió buổi tối nhẹ nhàng thổi tới, Lam Tuyết cảm nhận được sự mát mẻ của làn gió buổi tối mùa thu, chậm chậm xoay người, bước từng bước nặng nhọc về phía biệt thự.
Điều cô sợ nhất bây giờ là gặp Hách Nguyệt mỗi ngày, cô hận anh đến tận xương tủy.
Lam Tuyết trở về nhà, thay dép ở cửa đi vào phòng khách, người giúp việc lễ phép hỏi: “Cô Lam, buổi tối tốt lành, cô có cần ăn cơm tối không?”
“Không, tôi ăn rồi.” Lam Tuyết nhìn quanh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hoan Hoan Lạc Lạc đang ở đâu?
“Ông chủ ở trên lầu tắm rửa cho Hoan Hoan Lạc Lạc, lúc này chắc là đang dỗ bọn họ ngủ.”
Lam Tuyết gật đầu, im lặng rồi quay lên lầu.
Không thể phủ nhận rằng Hách Nguyệt là một người cha tốt và đảm đang.
Tình yêu anh dành cho hai cô con gái là điều không cần bàn cãi.
Lam Tuyết lê từng bước mệt nhọc lên lầu hai, khi đi ngang qua phòng con gái, Hách Nguyệt từ trong đó đi ra, nhẹ nhàng đưa tay đóng cửa lại.
Lam Tuyết sững người đứng tại chỗ, người đàn ông xoay người trong chốc lát, hai mắt đột nhiên chạm nhau.
Chỉ trong tích tắc, trái tim cô đập hai lần, cô trở nên hồi hộp không thể giải thích được, trái tim đập nhanh mang theo hận ý, nhưng chỉ cần đối diện với vẻ ngoài tuyệt đẹp, ánh mắt tà mị ngả ngớn của anh, cô liền cảm thấy trái tim mình không thể hiểu được như thế nào là chán ghét. (vẫn là mê trai) Hách Nguyệt cũng giật mình, hơi xấu hổ, nhẹ nhàng đút hai tay vào túi quần âu màu xám, thấp giọng nói: “Bọn nhỏ ngủ rồi.”
Lam Tuyết nhàn nhạt nhìn anh một cái, lạnh lùng trả lời: “Ừm.”
Nói xong, cô đi qua người đàn ông, khi đi ngang qua, Hách Nguyệt nhẹ nói: “Em và Đặng Khẳng phát triển như thế nào rồi?”
Khi anh nói điều này, trái tim anh như đang rỉ máu, đau đớn đến điên cuồng nhưng anh vẫn giả vờ thờ ơ.
Hai người quay lưng về phía nhau bất động, Lam Tuyết nhàn nhạt đáp, lời nói không có chút nhiệt độ, “Rất tốt.”
Trong không khí đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng áp lực, khiến Lam Tuyết cảm thấy gần như không thở nổi.