Bạch Nhược Hi gật đầu, nước mắt rươi như mưa nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ nín nhịn thút thít vì không muốn làm chậm trễ một giây một phút nào.
Doãn đạo giật lấy điện thoại Bạch Nhược Hi đưa lên tai nghe, một tay khác vội vàng lấy điện thoại của bản thân gọi tới một số điện thoại vội vàng nói: “Hiện tại gọi cho A Lương thì cũng không có cách giải quyết, hiện giờ bộ ngoại giao của chúng ta đã rút khỏi Khâu Quốc, bên đó không còn ai cả.”
Điện thoại được kết nối, Doãn Đạo vừa nghe điện vừa bước nhanh về hướng thư phòng. Bạch Nhược Hi cũng theo sát phía sau anh ta.
“A Kỳ, hiện tại tôi cần anh giúp tôi tìm một người, người của anh hiện tại vẫn ở Khâu Quốc sao?”
“Đúng vậy” Đối phương nhàn nhạt đáp.
“Bây giờ anh lập tức xâm nhập vào điện thoại di động của em gái tôi, điều tra địa chỉ của em rể tôi thông qua số điện thoại đang kết nối, em rể tôi hiện tại đang ở Khâu Quốc, rất có khả năng anh ta đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Doãn Đạo tiến vào thư phòng, lòng nóng như lửa đốt.
Bạch Nhược Hi nhìn theo bóng dáng của Doãn Đạo, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Rõ ràng trước kia Doãn Đạo rất ghét Kiều Huyền Thạc, thậm chí là quan hệ đối địch, nhưng hiện tại bởi vì thân phận em rể này mà anh lại khẩn trương lo lắng như thế.
Lúc này lại nghe thấy đối phương hỏi lại qua điện thoại: “Cuộc gọi này có cài mật khẩu, nếu không có mật khẩu thì sẽ phải tốn thêm chút thời gian đó”
“Có mật khẩu, anh có thể trực tiếp kết nối. Đợi một chút, tôi lập tức đọc mật khẩu cho anh.”
“Được” Ngay lập tức đối phương dùng kỹ thuật hacker đỉnh cao xâm nhập trực tiếp vào cuộc gọi của Bạch Nhược Hi, sau khi nhận được mật khẩu từ phía Doãn Đạo liền trực tiếp hành động.
Doãn Đạo sau khi đọc mật khẩu cho đối phương liền ngắt kết nối sau đó xoay người đưa điện thoại lại cho Bạch Nhược Hi.
Bạch Nhược Hi nước mắt lưng tròng nhìn Doãn Đạo, nghẹn ngào hỏi: “Anh ơi, có thể tìm được anh ba của em không?”
“Khâu quốc rất rộng lớn, mặc dù tìm được địa chỉ thì bạn của anh cũng không có cách nào lập tức đi đến đó được nhưng anh ta sẽ thông báo địa chỉ cho cảnh sát địa phương để người nơi đó trực tiếp đi tìm hắn.” Doãn Đạo an ủi Bạch Nhược Hi vài câu sau đó hỏi: “Hiện tại, Hai nước đang trong giai đoạn mẫn cảm, tại Sao Kiều Huyền Thạc lại bất chấp thập phần nguy hiểm mà đi khâu quốc?”
“Anh ấy nói có chuyện quan trọng muốn điều tra nhưng không có nói rõ cho em biết đó là chuyện gì.”
Doãn đạo xoay người rút khăn giấy từ bàn trà bên cạnh đưa đến trước mặt bạch Nhược Hi, cúi đầu nhìn những giọt nước mắt của cô lăn dàn trên gò má, ôn nhu duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc nữa, lớp trang điểm nhòe hết rồi. Kiều Huyền Thạc phúc lớn mệnh lớn hắn sẽ không có việc gì đâu! Có khi còn sống dai hơn cả anh trai em đó.”
Bạch Nhược Hi nhận lấy khăn giấy vừa lau nước mắt trên mặt vừa lẩm bẩm “Cảm ơn anh, em cũng hi vọng như vậy.”
“Chuyện có thể khiến hắn một mình ra trận xem ra là chuyện rất quan trọng nhưng chẳng lẽ bên người hắn ta không có người nào thân tín sao?”
“Kỳ thật cũng không phải như vậy, bên cạnh anh ấy chắc chắn là có rất nhiều người đáng tin nhưng bởi vì trước đây anh ấy bị cấp dưới thân tin nhất phản bội cho nên bây giờ không có cách nào hoàn toàn tin tưởng người khác.”
“Có phải cấp dưới trước kia mà em nói là Tinh Thần không?”
“Đúng” Bạch Nhược Hi gật đầu, hít sâu một hơi sau đó nói: “hơn nữa, lần này anh ấy đi gấp như vậy, nhất định là chuyện vô cùng quan trọng.”
Doãn Đạo thở dài một tiếng sau đó chậm rãi đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, bắt chéo chân, hai tay dang rộng trên thành ghế bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Có lẽ hắn đã đoán trước được rằng chuyến đi này dữ nhiều lành ít, đi đến một địa bàn khác, hắn một thân một mình, vũ khí, tư trang đều không có tương đương với việc để cho người ta tùy ý mà xâu xé. Người có can đảm cùng với dũng khí này, quả nhiên không phải là người bình thường.”
“Chuyện này….” Bạch Nhược Hi vừa định hỏi chuyện thì điện thoại di động của Doãn Đạo lại vang lên.
Doãn đạo lập tức ngồi ngay ngắn, nhận điện thoại.
“Tìm được người rồi sao?” Doãn Đạo lòng nóng như lửa đốt gấp gáp hỏi: “Đã định vị được rồi, cũng đã liên lạc được với cảnh sát ở gần đó.”
“Tốt quá, gọi được cho cảnh sát là tốt rồi, ngay khi có tin tức gì mới thì hãy lập tức gọi điện cho tôi.”
“Chắc là một lát nữa sẽ có tin tức, anh đừng gấp. nhưng rốt cuộc em rể của anh là ai? Sao lại gặp nạn ở Khâu Quốc?” đối phương hỏi lại.
“Chuyện này tôi sẽ giải thích cho anh sau.”
Nói rồi, Doãn Đạo lập tức ngắt điện thoại.
Sau khi điện thoại ngắt kết nối, Doãn Đạo hít sâu một hơi sau đó lẩm bẩm nói: “Nếu để anh ta biết em rể anh là ai thì còn có thể sống sót mà rời khỏi Khâu Quốc sao?”
Bạch Nhược Hi nhíu mày hỏi: “Anh trai, anh nói vậy là có ý gì?”
Doãn đạo mỉm cười đứng dậy nói: “Người anh nhờ đi tìm Kiều Huyền Thạc nhưng không thể để cho bọn hắn đi cứu Kiều Huyền Thạc, bọn họ là tổ chức vẫn luôn truy sát anh ba em.”
Bạch Nhược Hi trợn mắt há miệng ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc này cô cũng không quan tâm đến ai sẽ cứu Kiều Huyền Thạc, cô chỉ cần Kiều Huyền Thạc bình an, không có việc gì là tốt rồi.”
Đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, Phương Tiểu Ngọc vừa đi vào trong phòng vừa lẩm bẩm: “Tiệc Tối đã bắt đầu được một lúc rồi mà hai an hem còn nhốt mình ở trong phòng làm cái gì? Mau đi xuống dưới kia đi”
Doãn Đạo lập tức đứng lên, tiến tới bên cạnh Bạch Nhược Hi ôm lấy bả vai của cô nói: “Đi thôi, chúng ta mau xuống dưới đó. Sau hôm nay, toàn bộ Tịch Quốc này sẽ biết em gái của Doãn Đạo này không phải là Doãn Nhụy mà là Nhược Hi.
Bạch Nhược Hi giữ chặt lấy cánh tay của Doãn Đạo, nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu.
“Sao vậy?” Doãn Đạo hỏi.
Lúc này Bạch Nhược Hi lại mở điện thoại ra chuyển đến trang tin tức, đưa dòng trạng thái đêm qua cô viết cho Doãn Đạo xem lẩm bẩm: “Tối hôm qua di dộng của em bị trộm mất, em cứ nghĩ là người làm trong nhà lấy nhưng hôm nay mới phát hiện ra là người đó sau khi lấy trộm điện thoại của em lại mạo danh em viết một dòng tin nóng như vậy đăng lên trên mạng. Anh, anh mau nhìn xem.”
Doãn Đạo nhận lấy di động của Bạch Nhược Hi cúi đầu nhìn dòng trạng thái. Phương Tiểu Ngọc cũng tò mò đi qua, dựa sát bên người Doãn Đạo nhìn chăm chú vào màn hình.
Sau khi nhìn rõ nội dung của tin tức, trong nháy mắt, sắc mặt của hai người sa sầm lại, Phương Tiểu Ngọc giận dữ hỏi: “Rốt cuộc là ai đã truyền tin tức này đi? Chuyện này không phải là đang bôi nhọ con rể Kiều sao? Đây là muốn hại chết người ta mà, chuyện này… chuyện này ….”
Phương Tiểu Ngọc tức giận đến sắc mặt đen lại, rất phẫn nộ.
“Em tìm được điện thoại di động ở đâu?” Doãn Đạo lại bình tĩnh dị thường hỏi.
Trong phòng của Doãn Nhụy.
Sắc mặt của Doãn Đạo trầm xuống, ánh mắt trở nên rét lạnh như băng.
Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Phương Tiểu Ngọc bùng phát, bà cả giận mắng: “Đáng chết, cái con tính xấu không đổi, lặp đi lặp lại nhiều lần, rốt cuộc nó muốn như thế nào mới hài lòng thu tay đây, lần này ta tuyệt đối sẽ không dung túng cho nó nữa, thật là quá đáng…”
Nói rồi Phương Tiểu Ngọc cũng không màng tới hình tượng mà đùng đùng nổi giận ra khỏi phòng.
Doãn Đạo thì ngược lại, anh khá bình tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Không cần phải sốt ruột, những việc này em cứ bình tĩnh, không cần phải vội vàng hành động đáp trả. Chuyện này liên quan đến danh dự của Kiều Huyền Thạc, để phía chính phủ hành động sẽ khiến cho mọi người tin phục hơn còn về chuyện tài khoản của em, anh sẽ có biện pháp xử lý tốt”
“Anh có biện pháp gì?” Bạch Nhược Hi tò mò nhìn anh ta, đáy lòng không khỏi sinh ra ngưỡng mộ.
Thì ra ngoại trừ anh ba a cô còn có một người anh trai cũng có thể dựa vào.
Doãn đạo lập tức đi đến cầm lấy di động của Bạch Nhược Hi, cúi đầu phát ra một tin tức sau đó xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
Bạch Nhược Hi cũng tiến lại gần sô pha nơi anh ta ngồi xuống sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, muốn nhìn xem tin tức mà anh trai gửi đi là cái gì.
Nhưng điều làm Bạch Nhược Hi kinh ngạc khiến cho bao nhiêu ngưỡng mộ cùng thần tượng ông anh trai này nháy mắt tan biến.
Anh trai của cô sao lại không đáng tin như vậy sao?
Vừa cầm được di động của Bạch Nhược Hi, Doãn Đạo liền lập tức đăng lên mấy tin tức bán hang Quốc cấm cũng nhân tiện download từ trên mạng mấy hình ảnh của những món hang này đăng lên.
“Anh, anh điên rồi sao? Làm vậy là phạm pháp.” Doãn đạo hỏi ngược lại: “Phạm pháp sao? Di động bị trộm mất, tài khoản cũng bị trộm, kẻ trộm muốn đăng tin phạm pháp thì chúng ta có thể làm gì được đây?”
Ách… Cái này gọi là đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm đến cùng.
Dù sao thì nếu là người sáng suốt vừa nhìn được tin tức này cũng sẽ biết là tài khoản của em bị đánh cắp.