Khóe miệng Doãn Đạo hơi nhếch lên, anh đưa tay ra: “Tiểu Nhã, xin chào, tôi tên là Doãn Đạo, rất vui được gặp cô.”
Ba vị phụ huynh nhìn biểu hiện của Doãn Đạo, thấy anh ta có vẻ đặc biệt quan tâm đến Lư Tiểu Nhã, họ rất hài lòng và vui mừng.
Ánh mắt mong đợi của mọi người đều tập trung xem phản ứng của Lư Tiểu Nhã, ánh mắt của Lư Tiểu Nhã nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vươn ra của Doãn Đạo, không khỏi sửng sốt.
Cô không khỏi thầm xem thường, trong lòng đang thầm mắng: Tên đàn ông chết tiệt, rõ ràng quen biết, thế mà lại còn giả bộ không quen biết, anh ta muốn làm cái quái gì vậy? Nụ cười thật giả tạo, vừa nhìn thoáng qua đã biết không có ý đồ gì tốt đẹp rồi.
Cô nhanh chóng thu tay lại và cúi đầu để tránh ánh mắt của anh.
Doãn Đạo cười lạnh một cách tà mị, sau đó nhìn về phía Lư Sâm và khách khí nói: “Chú Lư, mời ngồi.”
“Tới đây, cùng ngồi xuống và nói chuyện.” Doãn Chi Nguyên khoác tay qua vai Lư Sâm cùng ngồi xuống.
“Tiểu Nhã, chúng ta cũng ngồi xuống đi.” Phương Tiểu Ngọc cũng nhân cơ hội đó kéo Lư Tiểu Nhã ngồi xuống bên cạnh Doãn Đạo.
Lư Tiểu Nhã xấu hổ nhưng không dám phản kháng, bị sự nhiệt tình của Phương Tiểu Ngọc lấn át.
Người giúp việc bưng trà cho Doãn Đạo, Doãn Đạo lễ phép hỏi: “Không biết lần này chú Lư và Tiểu Nhã sẽ chơi ở Tịch thành bao lâu?
Chúng ta đi du lịch tự do nên không có giới hạn thời gian, để xem Tiểu Nhã được phân công bố trí làm việc ở đơn vị nào, thành phố nào, đên lúc đó, Ta và Tiểu Nhã sẽ lại cùng nhau qua đó.
Lư Tiểu Nhã nhíu mày thật sâu, tâm trạng cáu kỉnh.
Chết tiệt, tên khốn này hỏi nhiều như vậy để làm gì?
Ba cô cũng tiết lộ quá nhiều chuyện với anh ta, lại còn chi tiết như vậy, muốn hại chết cô sao?
Lư Tiểu Nhã chỉ than thầm trong lòng, nhưng không dám lên tiếng.
“Nếu chú Lư đã là đồng đội của ba cháu, hai người còn có mối quan hệ thâm giao, hiện giờ đã đến Tịch thành du lịch, vậy sau này cứ ở lại đây đi. Cháu sẽ chịu tất cả chi phí vui chơi ăn uống.”
“Cái này…” Lư Sâm kinh ngạc, mở to mắt nhìn chằm chằm Doãn Đạo.
Doãn Chi Nguyên lúc này mới phản ứng lại, rất hào sảng nói: “Đúng, đúng, đúng, ông cũng đừng ở khách sạn, tôi nghĩ ở Tịch thành này không có khách sạn nào có thể so sánh được với nhà chúng tôi. Nếu ông đã đến Tịch thành, vậy hãy ở lại nhà chúng tôi, ăn nhậu chơi bời cứ để cho con trai tôi lo, nó sẽ thu xếp ổn thỏa mọi thứ cho ông.”
“Việc này thật ngại quá.” Lư Sâm vô cùng bối rối và khó xử.
“Quan hệ giữa hai chúng ta như vậy, ông còn khách khí gì nữa? Có phải ông không coi tôi là huynh đệ không?” Doãn Chi Nguyên nghiêm túc hỏi.
Lư Sâm bối rối, do dự rồi từ từ nhìn Lư Tiểu Nhã.
Lư Tiểu Nhã lúc này sắc mặt xanh mét, trong mắt hiện lên tia tức giận, thầm lắc đầu với phụ thân, tỏ ý không thể ở lại.
Lư Sâm nhận ra ý của con gái và nhanh chóng nói: “Tôi thực sự không cần, ý tốt của mọi người tôi xin cảm tạ.”
Lư Tiểu Nhã không khỏi hít sâu một hơi, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhất cử nhất động của cô đều lọt vào mắt Doãn Đạo.
Anh nheo mắt suy nghĩ một lúc.
Doãn Chi Nguyên vẫn luôn thuyết phục, nhưng Lư Sâm vẫn một mực từ chối.