“Quen rồi?” Bạch Nhược Hy hiếu kì nhướng mày nhìn anh Hai người đã ly hôn được hơn nửa năm, sao lại có thói quen này được?
Bạch Nhược Hy không truy hỏi nữa, yên tĩnh lại, hưởng thụ bữa tối ấm áp của hai người.
Kiều Huyền Thạc không yên lòng lén ngầm sắc mặt của Bạch Nhược Hy, tâm tình trïu xuống, Quá nhiều giấu giếm, quá nhiều bất đắc dĩ, không biết liệu con đường tương lai có khó đi quá không.
Bữa cơm này, hai người ăn trong yên tĩnh lại vui vẻ Cơm nước xong xuôi, Kiều Huyền Thạc xem phim với cô.
Tiểu biệt thắng tân hôn, sau cơn triền miên, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Trời tối người yên.
Lúc rạng sáng, Bạch Nhược Hy loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông vang lên.
Cô bực bội chui vào vòng ôm ấm áp, tiếng chuông đánh thức Kiều Huyền Thạc, anh nhanh chóng vươn cánh tay dài, cầm lấy điện thoại di động, phản ứng đầu tiên là chỉnh điện thoại sang yên lặng, rồi nheo mắt nhìn màn hình.
Thời gian là bốn giờ sáng.
Mà người gọi là Kiều Huyền Hạo.
Anh lập tức nhận nghe, híp đôi mát nhập nhèm, giọng khàn khàn trầm thấp: “Anh Hai, muộn vậy rồi còn việc gì không?”
“Em Ba, mẹ tỉnh lại rồi” Giọng phấn khích của Kiều Huyền Hạo truyền đến.
Kiều Huyền Thạc bỗng ngồi bật dậy từ trên giường, lên tinh thần gấp trăm lần, động tác của anh đánh thức Bạch Nhược Hy trên người, Bạch Nhược Hy híp đôi mắt nhập nhèm, dụi dụi mắt, ngồi dậy.
“Em sẽ tới ngay” Kiều Huyền Thạc lập tức mở miệng Bạch Nhược Hy vẫn đang mơ màng: “Anh Ba, sao vậy?”
Kiều Huyền Thạc cúp máy, để điện thoại xuống, hai tay đặt lên vai Bạch Nhược Hy chậm rãi đặt cô xuống giường: “Nhược Hy, em ngủ tiếp đi, anh có việc phải đi ra ngoài”
“Bây giờ là rạng sáng, anh đi đâu mà gấp vậy?” Bạch Nhược Hy lập tức không buồn ngủ nữa.
Kiều Huyền Thạc xuống giường, nhanh chóng cầm quần áo lên mặc: “Mẹ tỉnh rồi, anh đến bệnh viện xem sao”
“Chị Tịnh tỉnh rồi ư?” Bạch Nhược Hy lại ngồi bật dậy, cô trực tiếp xuống giường, sốt ruột nói: “Em đi cùng anh”
“Bây giờ trời còn chưa sáng, ngày mai em còn phải đi làm, nếu…”
“Không sao, em muốn đi thăm chị Tịnh”
Kiều Huyền Thạc không từ chối nữa, hai người nhanh chóng mặc quần áo tử tế, rửa mặt đơn giản xong, ra khỏi cửa đến tháng bệnh viện.
Hành trình dài nửa tiếng.
Bệnh viện quân khu.
Ngoài phòng bệnh VỊP.
Kiều Huyền Thạc dẫn theo Bạch Nhược Hy vội vàng đi đến cửa phòng bệnh, mà Kiều Huyền Hạo đang đi đi lại lại ngoài cửa phòng.
“Anh Hai” Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc đồng thanh gọi anh ta.
Kiều Huyền Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ, khi nhìn thấy Bạch Nhược Hy cũng tới, ánh mắt anh ta tối đi, trái tim hơi khó chịu, ngẩn ra một lát mới chậm rãi sực tỉnh: “Tới rồi à!”
“Sao anh lại ở đây, mẹ thế nào rồi?”
Kiều Huyền Hạo không khỏi cười khẽ: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, bác sĩ đang làm kiểm tra toàn diện cho mẹ, bây giờ anh không tiện đi vào”
Kiều Huyền Thạc cũng không yên lòng, tay ôm lấy bờ vai Bạch Nhược Hy: “Nhược Hy, em vào xem đi”
“Được” Bạch Nhược Hy rất kích động, vui vẻ đáp một tiếng, lập tức đi qua, gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Cô quay người, trở tay đóng cửa.
Trên giường bệnh bác sĩ và y tá đang khám cho bà, bởi vì đã gặp mặt, lại là con gái, nên bọn họ cũng không để ý lắm, tiếp tục kiểm tra.
Bạch Nhược Hy căng thẳng xoa tay, lưng thấm ra mồ hôi, dè dặt đi qua.
Càng đến gần, cô càng lo lắng.
Bác sĩ đang kiểm tra chức năng tim phổi của bà, và kiểm tra mức độ héo rút của tay chân.
Giọng bà rất trầm thấp, gần như không nghe được âm lượng, thì thào nói: “Tiểu Hy, sao em lại khóc?”
Nghe thấy giọng của Trần Tịnh vẫn dịu dàng như cũ, ánh mắt vẫn từ ái như thế, cô vỡ òa trong nước mắt, nhanh chóng thả tay xuống, quỳ gối bên mép giường của bà, hai tay ôm lấy tay bà nắm thật chặt, nghẹn ngào: “Cám ơn ông trời đã cho chị tỉnh lại, chị Tịnh, cám ơn chị đã kiên cường, cám ơn chị đã có thể tỉnh lại, quá tốt rồi…” Nói đến cuối, cô đưa tay Trần Tịnh đến bên môi, nức nở.
“Đứa nhỏ ngốc” Trần Tịnh đưa tay chậm rãi vuốt tóc cô, đôi mắt như vầng trăng, mỉm cười: “Đừng khóc, ảnh hưởng đến bác sĩ kiểm tra đấy”
Bạch Nhược Hy bỗng lau đi nước mắt nơi đôi mắt, xoa tay Trần Tịnh trong lòng bàn †ay, chậm rãi quay đầu nhìn bác sĩ, bác sĩ đang gõ nhẹ vào từng khớp nối của Trần Tịnh, kiểm tra độ mãn cảm của phản ứng.
“Tình trạng cơ thể rất tốt, bình thường làm rất tốt công việc chăm sóc, mặc dù hơi gầy nhưng cơ thể không có di chứng gì” Bác sĩ rất hài lòng nói, lại cầm mấy món đồ có màu sắc chìa ra trước mặt Trần Tịnh: “Có thể nói màu bà nhìn thấy không?”
“Đỏ trắng vàng” Trần Tịnh rất phối hợp nói nhỏ.
Bác sĩ gật đầu, nhìn về phía y tá: “Được rồi, chờ cơ thể bà ấy khôi phục rồi chụp CT” Y †á ghi chép, Bạch Nhược Hy vội cài áo lại cho Trần Tịnh, vô cùng sốt sắng: “Cẩn thận bị lạnh.”
Bác sĩ đóng hồ sơ lại, ôn hòa nói: “Khôi phục rất tốt, mặc dù thời gian hôn mê hơi dài, nhưng đây là di chứng bình thường hậu.
phẫu thuật não, bây giờ tất cả đều bình thường, về sau sẽ gấp rút điều trị thân thể của bà, chúc bà mau chóng khôi phục xuất viện Bạch Nhược Hy nhanh chóng đứng lên, lịch sự cúi đầu với bác sĩ, mừng rỡ như mẹ ruột mình được chữa khỏi: “Cảm ơn bác sĩ, thật sự rất cảm ơn”
“Không cần cảm ơn, đây là trách nhiệm của tôi mà. Bác sĩ ni ¡ đi về phía cửa: “Để bệnh nhân nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi ra ngoài trước đây, có việc gì gọi tôi “Vâng”
Đưa mắt nhìn bác sĩ ra ngoài, Bạch Nhược Hy lại quỳ gối bên mép giường, vội năm chặt tay Trần Tịnh xoa trong lòng bàn tay, ngậm nước mắt nhếch môi cười lắng lặng ngắm nhìn bà.
Ở cửa vang lên giọng hỏi đầy căng thẳng của Kiều Huyền Thạc và Kiều Huyền Hạo.
Bác sĩ giải thích và dặn dò từng chút một.
Trần Tịnh nhìn Bạch Nhược Hy, hỏi: “Nhược Hy à, ai ở bên ngoài “Là anh Hai và anh Ba ạ”
“Vậy Huyền Bân đâu?”
Bạch Nhược Hy lập tức khẽ giật mình, khó xử ấp úng: “Anh Cả… anh ấy…”
“Mẹ…” Giọng của Kiều Huyền Thạc và Kiều Huyền Hạo truyền đến, vội vàng xông vào cửa.
Bạch Nhược Hy kéo chăn lên che lại cơ thể Trần Tịnh, chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, lén lau nước mắt, đứng bên cạnh.