“Ừm.”
“Năm đó tôi thật sự đã bỏ lại anh, và tôi cũng không hề lừa dối anh.”
Hách Nguyệt đạp chiếc xe đạp nữ của Lam Tuyết, nhanh chóng chở cô quay về nhà.
Lam Tuyết nắm chặt quần áo trên eo của anh, nước mắt lưng tròng.
Ánh hoàng hôn đỏ rực phản chiếu cả một vùng đất, đẹp đến mức khiến người ta muốn ngưng thở, màu sắc ấm áp, gió nhè nhẹ thổi, và còn có hơi ấm của anh.
Chỉ là hồi ức quá cay đắng, khiến cô cảm thấy đau lòng.
Hách Nguyệt vừa đạp xe, không đau không ngứa nói: “Ba mẹ tôi can thiệp vào, sẽ không có người phụ nữ nào chịu được áp lực đều sẽ bỏ tôi, tôi có thể hiểu được tâm trạng của em lúc đó, nhưng đáng ra em nên nhận tiền của ba mẹ tôi, trở về và nói cho tôi sự thật, thay vì ném số tiền đó cho tôi và bỏ đi, em làm vậy thật ngu ngốc có biết không?”
Lam Tuyết cười khổ, bất giác vòng tay qua eo anh, khẽ dựa đầu vào lưng anh, thì thào hỏi: “Theo anh, một người phụ nữ thông minh sẽ làm gì?”
“Phụ nữ thông minh chắc chắn sẽ cầm lấy tiền, chiếm đoạt luôn cả con trai của họ không chịu buông tay, lớn nhỏ đều không buông tha.”
“Ha ha …” Lam Tuyết ngượng ngùng cười cười, cô từ từ nhắm hai mắt lại, cảm giác thân thể càng lúc càng lạnh, cô không tự chủ mà ôm lấy chặt Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt đột nhiên sững người, sống lưng cứng đờ không thôi, sau lưng có cảm giác mềm mại khiến anh cảm thấy hạnh phúc, không thể bình tĩnh lại được.
Đây là lần đầu tiên Lam Tuyết chủ động thân mật anh như vậy, cô làm sao vậy? Vô tư không biết rằng cơ thể mình có bao nhiêu đầy đặn và mềm mại hay sao? Sự cám dỗ chết người này giống như là một cực hình đối với người đàn ông cấm dục như anh, nó giống như một loại tra tấn.
Trong tâm trí chết tiệt của anh lại hiện ra những hình ảnh anh cưỡng bức cô một tháng trước, cảm giác vừa bi thương lại vừa sung sướng, anh đối với thân thể cô có một ham muốn mãnh liệt.
“Khụ khụ…” Hách Nguyệt giọng nói khàn khàn từ tính và trầm giọng hỏi: “Lam Tuyết, em sao vậy?”
“Cảm thấy hơi lạnh, anh không cảm thấy vậy sao?” Lam Tuyết cất tiếng trả lời.
Hách Nguyệt nhấc khóe miệng cười yếu ớt, kìm nén nội tâm vui mừng nói: “Không có, hiện tại tôi cảm thấy rất nóng, nóng đến khó chịu, nhiệt độ cơ thể của tôi cao, nếu em cảm thấy lạnh thì hãy ôm chặt lấy tôi, sẽ rất mau trở về nhà, chúng ta sẽ đổi xe ô tô, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện.”
“Thực sự không cần, chỉ là một con rắn lục nhỏ, không độc, trước kia tôi cũng từng vào rừng trúc trên núi đào măng, cũng thường thấy loại rắn này.”
Trong lòng Hách Nguyệt cảm thấy chua xót, nghĩ đến cô là một người phụ nữ yếu đuối mỏng manh phải vất vả nuôi một người mẹ bại liệt và hai đứa con thơ, trong suốt bao nhiêu năm anh làm quan tòa, chỉ có duy nhất hành vi trộm cắp của Lam Tuyết khiến anh cảm thấy đó là vô tội và chính đáng.
Trên đường đi, Hách Nguyệt không nói gì nữa, tâm trạng trở nên vô cùng nặng nề.
Về đến nhà, anh đổi một chiếc xe ô tô và đưa Lam Tuyết đến bệnh viện.
Sau khi lên xe, Hách Nguyệt bắt đầu cảm thấy đau đầu, thân thể có chút khó chịu và ớn lạnh.
Anh bây giờ chắc rằng rắn kia có độc.
Chắc chắn là có độc, anh đoán không sai, những lời của Lam Tuyết nói thật sự là không thể tin được, cô vẫn luôn thanh cao như vậy.
Dù có khó khăn, hay rắc rối thì cũng một mình gánh vác, không bao giờ muốn phiền toái đến anh, thậm chí không muốn cầu xin anh giúp đỡ.
Lam Tuyết nhìn rặng mây đỏ ngoài cửa, thần sắc trở nên mất tập trung.
Hách Nguyệt nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc bị rắn gì cắn? Hãy mô tả một chút hình dáng, chờ sau khi chúng ta đến bệnh viện sẽ làm huyết thanh giải độc.”
Lúc này, nói đến giải độc từ, Lam Tuyết sắc mặt trở nên tối sầm lại, hai mắt rũ xuống, chậm rãi nói: “Da có màu xanh lá, hình dạng giống như một con rắn màu bạc.
“…”
Hách Nguyệt đột ngột đạp ga lao tới bệnh viện với tốc độ tăng dần.