Hẳn là cô đã nghĩ thông suốt, cũng hoàn toàn bỏ lại bố mình, bỏ lại anh, bỏ qua quá khứ.
Luc này, Kiều Huyền Hạo buồn hơn bao giờ hết.
Hóa ra anh đã mất đi rất nhiều.
Tất cả những gì anh có cũng chỉ là doanh nghiệp này.
Thật nực cười.
Một tiếng chuông đánh tan suy nghĩ của Kiều Huyền Hạo, anh phản ứng lại, hoàn hồn, xoay người đi tới bàn nhận điện thoại.
Màn hình hiển thị người gọi là Bắc Uyển, anh nhấc máy nghe, giọng nói khàn khàn rất thấp: “A lô.”
“Cậu hai, ông cụ của cậu xảy ra chuyện, cậu mau về nhà đi.” Người Giúp việc lo lắng nói.
Kiều Huyền Hạo vội vàng hỏi: “ Đã thông báo cho mọi người chưa?”
“Tôi đã thông báo, đồng thời cũng thông báo với bác sĩ tới đây gấp.”
Kiều Huyền Hạo xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc nhanh chóng cầm điện thoại.
Dù lo lắng nhưng anh không quá sợ hãi.
Ông cụ đã rất già rồi, tuổi đã cao, bình thường đối mặt với cái chết, ai cũng chỉ có thể chấp nhận. Trong khoảng thời gian này, thân thể của ông càng ngày càng kém, mọi người đều sẵn sàng chuẩn bị tâm lý.
Chỉ là sự ra đi của Kiều Tiếu Tiếu đã khiến ông cụ phải chịu một cú sốc khá lớn.
Trên đường bị kẹt xe cả đoạn dài, xe chỉ có thể chạy chậm, dừng rồi đi.
Kiều Huyền Hạo suy nghĩ về cuộc sống khi đang lái xe, đột nhiên lòng anh dịu lại.
Dừng xe trước một cột đèn đỏ giao thông, Kiều Huyền Hạo hạ cửa kính ô tô, ngửa cổ nhìn trời.
Anh như thể nhìn thấy một chiếc máy bay đang bay trong biển mây, anh nhìn chằm chằm bầu trời, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiếu Tiếu, anh cũng yêu em, em nhất định phải hạnh phúc.”
Lúc này, Kiều Huyền Hạo mới dám nói ra tình cảm thật của anh, chỉ cần em gái anh yêu vui vẻ là anh sẽ vui.
Kiều lão gia qua đời thanh thản ở tuổi 81.
Tang lễ của ông rất đơn giản và trang trọng, chỉ có ba cháu trai Kiều Huyền Thạc, Kiều Huyền Hạo và Kiều Đông Lăng là người đưa tiễn ông lần cuối.
Trong căn biệt thự của Kiều gia, Kiều Huyền Hạo sống ở Nam Uyển, và Kiều Đông Lăng ở Bắc Uyển, tất cả những người còn lại đều là người giúp việc và người làm vườn thân cận, cảnh trước mắt tiêu điều, không còn chút sức sống.
Kể từ ngày đó, sau khi Kiều Đông Lăng biết mọi chuyện, anh ta không bao giờ gặp lại Kiều Nhất Hoắc nữa, và luật sư riêng của Kiều Nhất Hoắc đã bị anh ta sa thải.
Ngoại trừ bác sĩ và y tá, không ai có thể tiếp cận được Kiều Nhất Hoắc, ông ta giống như một đống rác mốc meo và hôi hám bị bỏ lại trong một góc.
Sau khi điều trị tâm thần, phải tiêm thuốc và uống thuốc trong thời gian dài, Kiều Nhất Hoắc từ từ phát triển một số ảo giác rất tệ.
Ngay cả chính ông cũng không biết mình có thực sự bị điên hay không.
Trong khu đặc biệt của bệnh viện tâm thần, thường xuyên có tiếng hét của Kiều Nhất Hoắc, hàng đêm la hét chờ đợi…
Dần dần từ hy vọng đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến điên cuồng.
Ông ta đập đầu vào lan can sắt hét lên: “Tôi muốn gặp con trai, tôi muốn gặp con gái, tôi muốn gặp luật sư của, tôi muốn gặp Kiều Huyền Thạc …”
“Tôi không bị bệnh, để tôi ra ngoài … “
Loại tra tấn bị giam cầm này khiến Kiều Nhất Hoắc mới cảm nhận sau sắc được sự đau đớn và thống khổ.
Tiếng hét đi cùng ông năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, cho đến khi ông già và chết đi.