Anh chậm rãi xoay người nhìn hướng phòng tắm, lúc này có tiếng nói vọng ra ngoài.
“Ôm chặt, đừng để rơi, hai con càng ngày càng nặng rồi …” Giọng Lam Tuyết vọng ra.
Khi Hách Nguyệt quay lại, anh thấy Lam Tuyết đi ra từ phòng tắm, trên tay ôm hai đứa con gái.
Anh vội vàng chạy tới không nói một lời, đưa tay đón lấy hai đứa nhỏ từ người Lam Tuyết.
Hai đứa con gái quấn khăn tắm trắng như bánh bao.
Lam Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Toàn thân như nhũn ra, hai đứa nhỏ vui mừng nhìn Hách Nguyệt: “Baba, baba về rồi.”
“Bố được tan làm sớm.”
Hách Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của Lam Tuyết, giữa sóng mắt truyền đến một dòng điện ấm áp, nhưng trong chốc lát, Hách Nguyệt lập tức quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía hai đứa nhỏ rồi nở nụ cười ngọt ngào nói: “Hai công chúa của bố thơm quá, mau qua đây bố ôm nào!”
Lam Tuyết bình tĩnh giao hai đứa nhỏ cho anh, Hách Nguyệt lập tức ôm hai đứa nhỏ, xoay người đặt lên giường lớn.
Anh cúi người quay lưng về phía Lam Tuyết, cầm khăn tắm của bọn trẻ xoa lên đầu chúng.
Lam Tuyết đóng băng bất động.
Trong ánh nhìn thoáng qua vừa rồi, dường như nhìn thấy ánh sáng đỏ và nóng bỏng trong mắt anh.
Hách Nguyệt lau đầu con gái, nói nhỏ: “Tại sao chưa rời đi?”
“Bởi vì tôi …” Lam Tuyết ngừng nói và lo lắng nhìn anh.
Kết quả là hai đứa trẻ vội vàng nói chuyện: “Bởi vì Hoan Hoan không muốn rời xa baba, Hoan Hoan muốn ở với baba, với mẹ và với em gái.
“Lạc Lạc cũng vậy, và Lạc Lạc cũng không muốn đi.
Hách Nguyệt mỉm cười đắc ý, xoa nhẹ mái tóc ướt đẫm của hai đứa nhỏ, ôn nhu nói: “thật tốt a!”
Lam Tuyết đem quần áo của hai đứa nhỏ đặt lên giường, Hách Nguyệt tự tay mặc vào cho chúng, động tác nhẹ nhàng, khóe miệng không ngừng nở nụ cười Lam Tuyết lặng lẽ đứng nhìn.
Sau khi giúp hai đứa nhỏ mặc quần áo, cô dùng máy sấy, sấy tóc khô cho tụi nhỏ Động tác nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương, trên mặt lộ ra nụ cười, cùng anh nói chuyện giọng điệu trẻ con với hai đứa nhỏ.
Người ta thường nói con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố Nhìn thấy cảnh tượng này, Lam Tuyết có chút ghen tị không thể nói ra được.
Người đàn ông này kiếp trước chắc chắn là một đại thiếu gia nên mới có hai người tình cùng một lúc.
Ngay cả khi anh ấy nói rằng anh ấy không thích trẻ con, ghét chúng và thậm chí không muốn có con. Nhưng bây giờ anh lại chính là một tên máu lạnh nuông chiều con gái.
Mái tóc của Hoan Hoan, Lạc Lạc được thổi khô xoã dài trên vai.
Hách Nguyệt vội vàng đi đến bàn trang điểm, đem dây chun và lược tới.
Anh rất nghiêm túc buộc tóc cho Hoan Hoan, nhưng ngón tay của anh không chịu nghe lời. Lúc lâu sau vài sợi tóc vẫn còn vương vãi, càng nhìn càng thấy xấu, anh bất lực ngẩng đầu nhìn Lam Tuyết với ánh mắt cầu cứu.
Lam Tuyết nhìn thấy tóc con gái đã thành ổ gà, không khỏi mím môi cười.
Cô chậm rãi đi về phía Hách Nguyệt nở nụ cười, anh lập tức đứng lên đưa dây chun trong tay cho Lam Tuyết.
Hách Nguyệt nghiêm túc nhìn, lặng lẽ học cách buộc tóc cho con gái mình.
Cả hai đứa nhỏ đều đã trở nên xinh đẹp.
“Thật đáng yêu a!”. Hách Nguyệt không khỏi kìm lòng khen ngợi.
Hoan Hoa và Lạc Lạc nắm tay nhau nói: “Chúng con sẽ đi soi gương.”
“ Được.”
Nói xong cả hai vui vẻ bước đến chiếc gương lớn trong tủ.
Lam Tuyết cầm lược trong tay đi về phía bàn trang điểm.
Nhìn bóng lưng của cô, Hách Nguyệt nhẹ giọng nói: “Cô có muốn ở lại thêm vài ngày nữa, hay có dự định gì không?”
Lam Tuyết bình tĩnh nghĩ lại, quay lưng về phía anh, vô cùng lo lắng mân mê cái lược: “Tôi cảm thấy tôi có thể từ từ hiểu được suy nghĩ của anh, bố mẹ anh là những người như vậy, anh không muốn có con quả thực là lựa chọn chính xác.”
“Khi nào đi?” Hách Nguyệt hỏi lại.
Lam Tuyết bất lực chua xót cười, khóe miệng hơi nhếch lên hỏi: “Anh sợ cái gì? Anh sợ bố mẹ anh hay sợ tôi ở đây làm phiền anh?”
Hách Nguyệt hừ lạnh. Im lặng không lên tiếng, anh sợ Lam Tuyết vì chọc tức anh mà ở lại đây.
Anh không biết những khó khăn nào sẽ đến tiếp theo? Anh sợ không có đủ tự tin để bảo vệ họ.
Chẳng phải trước đây cô luôn muốn rời đi sao? Tại sao cô đột ngột thay đổi không muốn đi?”
Lam Tuyết đi tới bàn trang điểm đặt lược chải đầu xuống.
Sau khi đặt nó xuống, Lam Tuyết quay sang đối mặt với Hách Nguyệt, nhìn chằm chằm anh một cách thâm thúy không thể hiểu được, và bình tĩnh hỏi, bố mẹ của anh sẽ còn đến để cướp đi con gái tôi sao?
“Sẽ còn”. Anh thẳng thắn nói ra.
Lam Tuyết cười khổ hỏi: “Anh có khả năng bảo vệ con gái sao?
Hách Nguyệt cau mày nhìn Lam Tuyết nghi hoặc.
Lam Tuyết nhanh chóng giải thích: Anh cứ mặc kệ tôi, miễn là có thể bảo vệ được con gái.”
“Có thể”. Ánh mắt chân thành của Hách Nguyệt đối diện với cô, như có thể nhìn thấu tâm tư, suy nghĩ của cô.
Lam Tuyết nhìn anh nói: “Tôi sẽ rời đi với con của tôi, nhưng không phải bây giờ. Khi anh và Triệu tiểu thư kết hôn, tôi sẽ rời đi cùng con gái. Tôi và tụi nhỏ không muốn là người thứ ba ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình của người khác.”
Nói xong, Lam Tuyết xoay người rời đi.
Hách Nguyệt không khỏi nheo ánh mắt mờ mịt, yên lặng nhìn bóng lưng Lam Tuyết.
Nhất thời không khỏi nở nụ cười mỉm.
Lập tức lấy điện thoại diđộng, đi ra ban công.
Anh ra ngoài ban công và bấm điện thoại gọi cho Triệu Toa Na.
“Chào”. Giọng nói yếu ớt của Triệu Toa Na truyền đến từ đầu dây bên kia “Là tôi, Hách Nguyệt.”
“Ừm, có chuyện gì vậy?” Giọng điệu bình tĩnh của Triệu Toa Na như không có bất kỳ sóng gió nào.
Hách Nguyệt đang có tâm trạng rất tốt, giọng điệu nhẹ nhàng nói: ”Thông báo với cô rằng hôn lễ cuối năm sẽ hủy bỏ, không cần chuẩn bị cho việc kết hôn nữa, cô có thể tìm được một người đàn ông tốt khác.”
“Haha …” Triệu Toa Na không chút bất ngờ mở miệng nói một cách bình tĩnh: “Tôi cũng đang tìm cách thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhung cach ket thuc nay chang phai rat ngu ngốc sao. Tôi đã biết anh lâu như vậy, chưa từng thấy anh đối đầu bố mẹ mình bao giờ. Anh đang nói về những điều viển vông sau khi dang say sao?”
“Không muốn đối đấu và phản kháng lại là hai điều khác nhau”. Hách Nguyệt khẽ nói: “Hãy thông báo với bố mẹ cô là tôi đã chủ động từ hôn, nếu có chuyện gì cứ đổ cho tôi, cô có thể yên tâm không cần cố giải thích.”
Gia đình hai bên anh tính thế nào? Cô không cần phải lo lắng về điều đó.
Triệu Toa Na mỉm cười hoài nghi trong giọng điệu: “Được thôi, tôi sẽ chờ xem. Kinh nghiệm cho tôi biết rằng sự phản kháng và đối đầu của anh chắc chắn sẽ bị đánh bại.”
Hách Nguyệt sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định nhìn trời đêm, anh đặt điện thoại xuống không nói lời nào, tiện tay ngắt luôn cuộc gọi.