“Vậy điều kiện của anh thì sao?”
“Em không thể đồng ý với anh được” Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi, thở dài, chăm chú nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Em rất sợ anh sẽ hiểu lầm quan hệ giữa em và Doãn Đạo, cảm ơn sự tin tưởng của anh.
Nhưng điều này không có nghĩa là en có thể chấp nhận chuyện chúng ta là anh em ruột”
*VI sao em lại cố chấp điều này như vậy?”
Kiều Huyền Thạc vô cùng tức giận, bực bội đưa tay vò tóc.
“Anh Ba, em…”
Kiều Huyền Thạc cúi đầu nhìn sàn nhà, khí thế trầm thấp lạnh lẽo, lui lại hai bước cách xa Bạch Nhược Hy.
Anh bực bội đỡ trán, giọng mê mang: “Nếu như anh không phối hợp với em đi kiểm tra, có phải em sẽ luôn coi anh là anh ruột không?”
“Ừm” Bạch Nhược Hy đáp không chút do dự.
“Có kết quả kiểm tra, nếu chúng ta có quan hệ máu mủ, em định xử lý thế nào?” Kiều Huyền Thạc sốt ruột lo lắng nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy rầu rĩ bẻ móng tay, con ngươi ướt át ngước nhìn Kiều Huyền Thạc, chỉ là khả năng thôi, nhưng cô nghĩ đến kết quả đã cảm thấy đau đớn khó chịu “Nếu như chúng ta là anh em, vậy chúng ta không thể ở bên nhau được. Mẹ em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với chị Tịnh, chúng ta cũng không cần làm anh em nữa, em không xứng làm em gái anh, cũng không xứng để chị Tịnh yêu thương, cho nên chúng ta đừng qua lại nữa”
“Bạch Nhược Hy, anh sẽ không buông tay.”
“Vậy thì sao?” Kiều Huyền Thạc kích động cũng quát lại, nắm chặt tay khẽ run, vẫn không thể đồng ý nổi, quay người muốn muốn rời đi.
Bạch Nhược Hy đuổi theo mấy bước, muốn gọi anh lại: “Anh Ba, đi kiểm tra với em được không?”
Bước chân của Kiều Huyền Thạc chợt dừng lại, anh đứng lắng lặng không nhúc nhích, bóng lưng cô đơn ẩn chứa khí thế lạnh lẽo, giọng đau khổ truyền đến khó khăn: “Bạch Nhược Hy, rốt cuộc em có yêu anh không?”
Bạch Nhược Hy ngẩn người, ngơ ngác.
Anh đang chờ, chờ đáp án.
“Yêu, yêu chứ, cho dù chị Tịnh không muốn chúng ta kết hôn, em cũng sẵn lòng yêu đương với anh Ba cả đời. Nhưng em không yêu anh Ba điên dại như vậy, em không chấp nhận được thân phận anh là anh trai em, em không có cách nào cả, cho dù anh không đi với em, em cũng sẽ tìm anh Hai, tìm cha anh, em nhất định phải làm rõ chuyện này, nếu như chúng ta không phải anh em, vậy chúng †a có thể yêu đối phương mà không kiêng dè gì cả, đúng không?”
“Nếu như là anh em, có phải em sẽ gả bừa cho ai đó để trốn anh không?”
Bạch Nhược Hy không muốn nghĩ tiêu cực như vậy, cô cười cứng ngắc nhìn lưng Kiều Huyền Thạc, rất lạc quan nói: “Có lẽ, chúng †a không phải anh em.”
“Trả lời anh” Kiều Huyền Thạc nén cơn giận hỏi một câu.
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, chậm rãi cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, nước mắt kìm nén dần trào ra, cô mím môi khẽ gật đầu: “Ừm, nếu như em là em gái anh, chúng ta đừng làm người yêu, cũng đừng làm anh em nữa, chúng ta hãy có cuộc hôn nhân của riêng mình, chôn vùi tình yêu này đi, đừng qua lại với nhau nữa.”
Kiều Huyền Thạc ngửa đầu nhìn lên trần nhà, hít thật sâu, nt ớc mã giọng khàn khàn trầm thấp, thất vọng nghẹn ngào nói một câu: “Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh thà rằng chưa từng quen em”
Kiều Huyền Thạc bỏ lại câu đó rồi mở cửa rời đi.
Bạch Nhược Hy như bị điểm huyệt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cô nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt mơ hồ, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, cô không khóc, thế nhưng nước mắt lại tuôn như suối, cô không kiềm chế thôi Trái tim như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn, khó chịu đến nỗi hít thở thôi cũng đau tận xương.
Bạch Nhược Hy biết, thật ra khả năng bọn họ là anh em cực lớn, Kiều Huyền Thạc chĩa súng vào đầu An Hiểu hỏi ba lần, bà ta vẫn không chịu đổi giọng, người phụ nữ sợ chết như thế chắc hắn sẽ không dám nói dối.
Thứ người đàn ông đó sợ không phải kết quả kiểm tra, mà là cô rời đi tuyệt tình.
Cô hiểu rõ trái tìm anh, nhưng cô làm sao được nữa? Trốn tránh có thể là biện pháp giải quyết sao?
Bạch Nhược Hy đưa tay sờ nước mắt trên gương mặt, hai chân như nhũn ra, chậm rãi đi đến ghế sô pha, vịn ghế ngồi xuống.
Hai chân cô co lại trên ghế sô pha, lấy gối ôm để lên ghế sô pha, chậm rãi quay mặt vào trong, vai eo lại, tiếng nức nở thoáng vang lên.
Hai ngày sau, Bạch Nhược Hy không muốn tranh cãi với Kiều Huyền Thạc nữa, khi chưa có kết quả kiểm tra, cô không đến bệnh viện thăm Trần Tịnh nữa, sợ sẽ gặp phải Kiều Huyền Thạc.
Ngày ấy, hai người bọn họ đều đã nói hết lời.
Cho dù gặp mặt cũng rất xấu hổ, bởi vì lời của Kiều Huyền Thạc, cô đau lòng đến tận bây giờ, vẫn không thể tha thứ cho sự nhẫn tâm của mình.
Cuối tuần.
Cửa bệnh viện trung tâm kiểm tra.
Bạch Nhược Hy đợi mười phút ngoại bệnh viện, xe của Kiều Huyền Hạo đã đến.
Kiều Huyền Hạo dừng xe xong, xuống xe vội vàng đi về phía Bạch Nhược Hy.
“Anh Hai.” Bạch Nhược Hy mỉm cười gọi anh ta: “Làm phiền anh rồi”
“Nhược Hy, em vội vã bảo anh đến bệnh viện như vậy có chuyện gì không?” Kiều Huyền Hạo còn chưa biết nguyên nhân Bạch Nhược Hy tìm anh ta.
Bạch Nhược Hy vội kéo cánh tay của anh ta đi vào trong: “Anh Hai, em có chút việc muốn nhờ em giúp, em muốn lấy ít máu của anh.”
“Em cần dùng máu sao?”
“Ai cần máu vậy? Anh máu O, có thể truyền cho cả ba nhóm máu.”
Bạch Nhược Hy cười đắng chát, lắc đầu, kéo anh ta đi vào khoa kiểm tra: “Không phải muốn anh hiến máu, em muốn kiểm tra xem em và anh có phải anh em không, em không tìm được cha anh, anh Ba không muốn làm kiểm tra với em, cho nên em đành phải bảo anh giúp em”
Kiều Huyền Hạo rất ngạc nhiên nhìn cô: “Sao lại muốn kiểm tra chuyện này, em nghi ngờ thân phận của mình à?”
“Ừm, chờ chúng ta rút máu kiểm tra xong, em sẽ nói cho anh biết nguyên nhân.’ Bạch Nhược Hy kéo Kiều Huyền Hạo cùng đi đến khoa kiểm tra.
Hai người điền bảng xong, liền đi theo chỉ dẫn của y tá đến khoa kiểm tra.
Lúc đến đó, bên trong còn có ba người đang xếp hàng, một bóng dáng quen thuộc khiến Bạch Nhược Hy trợn tròn mất.
“Doãn Đạo?” Bạch Nhược Hy nhíu mày gọi anh ta.